Tác giả: Wendy Loggia
Chương 16
Những bông tuyết tháng 12 to xốp bay nhẹ qua cửa sổ phòng khách khi Leigh ngồi bên chiếc bàn gỗ sồi trơn bóng viết thiệp Giáng sinh. Cô mặc một chiếc áo len xù màu xanh và đôi tất ngắn đến mắt cá đầy hình những chú tuần lộc nhỏ, còn các móng tay thì sơn xen kẽ cái màu đỏ cái màu xanh lá cây bóng loáng. Cô đã hy vọng rằng khi cô ăn mặc theo tinh thần Giáng sinh thì thế nào cô cũng cảm nhận được nó.
Nhưng cô chỉ hờ hững làm mọi việc hôm nay cũng như những ngày khác trong suốt tuần rồi. Cô đã đổ kẹo gậy với mẹ. Hai người đã treo vành lá to tướng trước cửa, những ngọn đèn trắng tí hon nhấp nháy bên ngoài như muốn nói xin chào với những ngọn đèn treo trên cửa nhà Châpmn phía bên kia đường. Cô và cha cô đã chọn mua một cây thông Douglas thật đẹp.
Giờ đây Leigh hít một hơi hương thông mát lạnh và cố bắt tay vào viết. Nhưng chẳng nghĩ ra cái quái gì cả. Cô phải nói thế nào đây? “Dì Carol thân mến: Chúc dì lễ Giáng sinh vui vẻ! Cám ơn dì đã gửi cho con cái áo mới nhân ngày sinh nhật con. Nhân thể con nói luôn, con đã cuỗm bạn trai của cô bạn thân nhất của con vào đúng dịp lễ này. Chúc mừng năm mới! Thân yêu, Leigh.”
Vừa lúc đó chuông cửa reo vang, làm cô giật mình.
“Leigh, con mở cửa được không? Ba đang cố bắt cái máy tính này phải làm việc,” cha Leigh kêu vọng ra từ phòng nghiên cứu.
“Được ạ!” Leigh kêu đáp lại, chống tay ra khỏi bàn.
Cô vội vã ra hành lang phía trước, đôi tất ngắn trơn nên cô trượt ngã xuống lớp vải dán sàn ở phòng chờ. Cảnh tượng đón cô khi mở cửa khiến cô sững sờ.
Kerry đứng ở hiên trước, run lập cập trong chiếc áo da trùm đầu màu xanh.
“Kerry. Chào.”
“Chào.”
“Ừ…vào đi.” Leigh lùi lại.
Kerry theo Leigh vào nhà. Đầu óc Leigh quay cuồng với hàng ngàn ý nghĩ khi cô nhìn Kerry loay hoay cởi đôi ủng Timberland ướt sũng tuyết ra.
“Này, để tớ cất áo khoác cho cậu,” Leigh nói, chạm vào chiếc áo choàng. Sau khi treo chiếc áo khoác vào tủ, cô cứ đứng đấy, nhìn chằm chằm vào Kerry như một kẻ đần độn.
“Tớ đoán là cậu ngạc nhiên vì thấy tớ,” Kerry nói, một nụ cười nửa miệng hiện ra trên mặt.
Rõ ràng đó là câu nói nhẹ nhất trong năm. Leigh gật đầu. “Tớ chẳng biết nói thế nào.”
“Chúng mình ngồi xuống hay … được không?” Kerry đề nghị.
“Chắc chắn rồi,” Leigh vội vã, bối rối. “Tớ … tớ hôm qua có làm mấy cái bánh quy đấy. Làm cả loại kẹo gậy mà cậu cho tớ công thức năm ngoái nữa.”
Kerry cười vang, giơ ra một cái đĩa nhỏ phủ giấy thiếc bên trên. “Đây là vài cái nữa cho bộ sưu tập của cậu.”
“Ôi, cảm ơn cậu.” Leigh nói, chộp lấy cái đĩa rồi dán mắt vào đó như thể đó là chiếc vương miện đá quý đặt trên một cái đĩa bạc. “Đây là món quà Giáng sinh dễ thương nhất mà tớ sẽ không quên được.”
“Chỉ là bánh quy thôi mà.”
“Tớ biết,” Leigh hít hít lúc họ đi vào phòng khách.
“Xem mẹ cậu trang trí chỗ này đẹp chưa kìa,” Kerry nói, ngưỡng mộ ngôi làng Dicken được dựng trên chiếc bàn cà phê và cái bệ lò sưởi được trang trí đầy hoa.
Leigh gật đầu. “Mẹ tớ làm thật kỳ công đấy.”
“Đúng thế rồi.” Kerry ngồi xuống chiếc đi-văng vẻ không tự nhiên. Leigh cũng buông mình xuống.
Kerry hít một hơi sâu. “Cậu biết nhà tớ đã tổ chức bữa tiệc lễ Tạ ơn thật lớn thế nào không? Có tất cả các chú các dì.”
“Thế à,” Leigh nói, băn khoăn không biết điều này sẽ dẫn tới đâu.
“Chà, năm nào nhà mình cũng ngồi quây quần quanh bàn và nói điều mà bọn mình thấy biết ơn nhất. Cậu biết đấy, những điều như là sức khoẻ và học tốt ở trường, những thứ đại loại thế.”
“Thật buồn cười vì tớ đã không nghĩ ra mình sắp sửa phải nói gì, nhưng khi đến lượt tớ, tớ bỗng nhiên buột miệng ra tên cậu.”
“Tớ á?” Leigh é lên.
“Cậu. Leigh, tớ nói. Bạn thân nhất của con, Leigh. Rồi từ lúc đó tớ cứ suy nghĩ mãi về điều ấy.”
Leigh lắc lắc đầu. “Nhưng tại sao cậu lại nói như thế cơ chứ?” cô hỏi, các thớ thịt trên mặt cô bắt đầu rung lên. “Tớ là người cậu ghét mà.”
“Không, không phải,” Kerry nói, giọng vội vã. “Tớ chưa bao giờ ghét cậu.”
“Cậu cứ làm như tớ ngu lắm ấy.”
Kerry thở dài. “Tớ rất giận khi biết cậu thích Christian. Tớ cảm giác như là hai người tớ tin cậy hơn bất cứ ai trên đời này đã lén lút sau lưng tớ.”
“Không phải như vậy đâu,” Leigh thì thầm, giọng cô khàn khàn. “Càng tiếp xúc với Christian tớ càng trở nên thích anh ấy. Nhưng tớ sẽ không bao giờ theo cảm xúc của mình nếu cậu đã không bảo tớ là hai người đang ngày càng xa cách nhau. Tớ không bao giờ, không đời nào muốn làm tổn thương cậu.”
Kerry chạy những ngón tay qua mái của một trong những ngôi nhà mô hình. “Tớ biết.”
“Tớ không bao giờ muốn làm cậu đau đớn theo bất cứ cách nào,” Leigh nói, một giọt nước mắt lăn xuống gò má. “Cậu phải tin tớ. Cuộc đời tớ khi thiếu cậu không còn được như cũ nữa, Ker à.”
“Tớ cũng thế,” Kerry nói, cố cầm nước mắt. “Tớ đã thật nhỏ mọn và lạnh lùng với cậu, mà cậu không đáng bị như thế.”
“Có, tớ đáng bị như thế,” Leigh phản đối. “Tớ đáng bị mọi câu mà cậu nói.”
“Không.” Kerry lắc đầu. “Christian và tớ chỉ còn là chờ thời điểm chia tay nhau mà thôi, và chắc chắn một điều là, tớ ước anh ấy chọn một ai đó để phải lòng, trừ cậu ra. Nhưng khi tớ thấy hai người với nhau, tớ có thể nói là hai người thật đúng là để dành cho nhau.”
“Thật không?” Leigh nói, chùi mũi lên tay áo.
Kerry gật đầu. “Tớ biết là ở trường tớ ra vẻ không để ý đến cậu tí nào cả, nhưng tớ để ý, và tớ” – cô bật khóc – “tớ đã nhận ra hai người thật hạnh phúc bên nhau và tớ đã thật khốn khổ để có thể chấp nhận tình huống này.”
Leigh ôm chầm lấy Kerry, vùi mặt cô vào tóc bạn. “Tớ nhớ cậu nhiều lắm.”
“Tớ cũng nhớ cậu.”
Leigh đẩy bạn ra. “Hãy hứa là chúng mình sẽ không bao giờ giận nhau nữa nhé, được không?”
Kerry cười toe toét qua làn nước mắt. “Hứa đấy.”
Leigh ngả người trong chiếc đi-văng, choáng ngất ngây vì hạnh phúc. “Có bao nhiêu thứ bọn mình phải kể cho nhau biết,” cô nói, không biết bắt đầu từ đâu.
Kerry khoe một cái nhẫn vàng trên ngón tay út của cô. “Victor tặng mình cái này tuần trước,” cô nói vẻ thẹn thò. “Chúng mình đang đi chơi với nhau đấy.”
Leigh chạm vào trái tim thanh tú trên chiếc nhẫn, rồi nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ hoe của Kerry. “Tớ biết là ở trường tớ đã ra vẻ không để ý đến cậu tí nào cả, nhưng tớ có để ý, và tớ nghĩ cậu với Victor cực kỳ xứng đôi đấy.”
Kerry nhướng một bên mày. “Không phải có thời cậu từng bảo tớ với ai đó như thế à?” Leigh đỏ nhừ đến tận đầu ngón chân.
Kerry cười phá lên. “Tớ đùa đấy mà.” Cô chỉ chiếc nhẫn. “Tớ thực sự thích Victor, nhưng lần này tớ sẽ thông minh hơn nhiều. Sẽ không có chuyện tập trung mọi sức lực cho một chàng trai nữa. Đó là chuyện ngớ ngẩn và dở ẹc.” Cô cầm lấy tay Leigh. “Tớ có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ mấy tuần vừa qua. Tớ sẽ luôn dành chút gì thật trìu mến cho Christian – anh ấy là bạn trai đầu tiên của tớ mà. Nhưng chúng tớ cần phải để cho nhau lớn lên và xem xem với người khác thì như thế này. Tớ vui vì chúng tớ đã chia tay nhau. Và tớ vui vì anh ấy có cậu.” Cô tạm ngừng. “Mà tớ cũng vui vì tớ có cậu.” “Kerry này.”
“Gì cơ?”
“Một cuộc hẹn đúp thì có kỳ quặc quá không nhỉ?”
Kerry cười toét miệng. “Với tớ thì không.”
Leigh toét miệng cười lại. “Với tớ cũng không.”
***
“Không, không, không. Cậu phải đặt những ngọn đèn lên phía trước. Rồi mới đến đồ trang trí.”
“Và cả dây kim tuyến nữa nếu cậu định làm kiểu ấy.”
“Và ngôi sao lên trên cùng.”
“Ngôi sao á? Ý cậu là thiên thần chứ gì.”
Leigh nhìn không khí hội hè xung quanh cô và cười vang. Christian đội một cái mũ ông già Noel bằng lông màu đỏ trên đầu, vừa mở các hộp trang trí, vừa nhai rôm rốp một cây kẹo gậy. Kerry bận bịu với việc gỡ một dây đèn trắng nhấp nháy rối nùi. Còn Victor vừa chuyển ra những tách rượu táo nóng hổi của bà Ferelano, vừa giữ cho ngọn lửa họ mới nhóm trong lò cháy đượm lách tách, vừa ngắm Kerry như thể nó là món quà chói sáng nhất trên cây thông.
Ông già Noel năm nay không cần đến đây – theo như Leigh thấy, cô đã có tất cả những gì cô mơ ước rồi. Một người bạn trai, một người bạn thân và một người bạn mới. Christian chạm vào cánh tay Leigh. Anh đã mở một cái hộp nhỏ màu trắng và cẩn thận gỡ lớp giấy bọc đồ ra.
Leigh ngó qua vai anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên tai anh. Đó là một món trang trí bằng thuỷ tinh thổi thủ công Kerry đã tặng cô năm ngoái. Hai thiên thần nắm tay nhau – trên đầu chúng nổi lên dòng chữ mềm mại Bạn thân suốt đời.
Christian trao món trang trí cho Leigh. “Cái này dành cho em treo lên.”
“Cho chúng em,” Kerry đính chính, chỉ vào một cành còn trống.
Leigh nhẹ nhàng treo sợi dây màu vàng mỏng manh của món đồ qua cành đó.
“Hoàn mỹ,” hai cô gái đồng thanh thốt lên.
“Em mang rượu táo ra còn anh treo đèn nhé?” Kerry dụ Victor, tay chìa mớ dây rối ra.
Victor nhoẻn miệng cười. “Anh làm sao mà từ chối được đây?”
Leigh mỉm cười khi đôi uyên ương mới kia ngồi xuống dưới những cành thông trang trí dở và bắt đầu làm cùng nhau.
Rồi Christian kéo Leigh về phía bếp lò. “Bây giờ chúng mình thực sự có nhau rồi, anh lại căng thẳng với việc phải chọn cho em một món quà thích hợp đây.”
Hơi nóng của ngọn lửa không ngăn nổi cơn rùng mình phấn khích chạy trong mạch máu Leigh. “Anh không cần phải mua cho em thứ gì cả, anh ạ. Có anh là đủ rồi.”
“Ồ, không.” Christian hôn lên chop mũi cô. “Em xứng đáng có thứ gì đó thật đặc biệt.”
“Cái này thực sự đặc biệt đấy.”
“Chúc Giáng sinh vui vẻ, Leigh,” Christian vừa nói vừa cúi xuống hôn cô. “Anh mong mọi ước mơ của em sẽ thành hiện thực.”
Cô rúc vào anh, tiếng đập nhẹ của trái tim anh đang dội mạnh vào trái tim cô. “Những giấc mơ của em đã thành hiện thực rồi.”
- HẾT -
Đọc lại Chương trước
Quay lại Chương 1
Tiểu Thuyết Phương Tây
Friday, September 23, 2016
Không Thể Chối Từ - Chương 15
Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 15
“Trò Cole! Nếu tôi phải nhắc trò một lần nữa là cẩn thận với gậy đó thì trò sẽ phải ngồi mọc rễ trong phòng tôi sau giờ học này đấy!” Cô Barker vừa thổi còi rít lên vừa nhìn trừng trừng vào Kerry.
Leigh nắm chặt cái cán gỗ của cây gậy hockey và hướng mặt về phía trước, khuỵu gối xuống chờ đợi. Sau chuyện xảy ra hôm trước, cô sợ đến trường muốn chết. Đầu tiên cô đã nghĩ đến chuyện giả vờ đau ốm gì đó, nhưng cô biết chắc chắn mẹ cô sẽ không tin. Ngoài ra, như thế thì sẽ giống như cô sợ phải đối mặt với Kerry.
Mà đương nhiên là cô sợ rồi.
Và đối mặt với bạn vào giờ học hockey trong nhà ngay đầy buổi sáng như thế này không phải là cách cô muốn bắt đầu buổi sáng hôm nay.
Có sáu cô gái trong đội Đỏ, sáu trong đội Xanh: một thủ môn, một trung vệ và bốn chơi cánh, hai trong số đó có thể di chuyển tự do. Đúng là trời xui, Kerry và Leigh ở hai đội đối địch, và mỗi người là một cánh có thể di chuyển. Kerry chơi dốc hết sức và đã bị cảnh cáo hai lần vì chơi xấu Leigh bằng cây gậy của nó. Kerry không thực sự đánh Leigh, nhưng nó đã giơ gậy cao quá giới hạn cho phép, điều mà cô Barker luôn không cho phép. Mỗi lần tới gần Kerry, Leigh cố tìm ánh mắt bạn - để mỉm cười, để nài nỉ. Nhưng cô chỉ nhận được cái nhìn gay gắt, lạnh lẽo và thái độ sưng sỉa hung dữ.
Tiếng còi vừa cất lên, Mary và Ashley, hai trung vệ, xông vào nhau và quả cầu trượt ngang qua sàn hướng về phía Leigh. Cô dùng hết sức quật nó sang phía bên kia gian thể dục. Leigh chạy lao tới trước, cố guồng đôi chân thật nhanh về phía gôn. Cô đang kiệt sức vì gánh trên vai những cảm xúc nặng nề - sợ hãi, buồn rầu, yêu thương. Trong đời mình cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều thứ như thế, tất cả dồn vào một lúc mà lại không có một người bạn tin cậy ở bên để giãi bày.
Sáng nay khi cô đến trường, tin về cô và Christian đã loang nhanh như cháy rừng. Leigh biết Christian không nói lời nào, và cô đoán rằng Kerry chắc chắn chỉ nói với Lucy và Allison, đồng nghĩa với việc toàn bộ khối 11 sẽ tranh luận về tin đó trong giờ ăn trưa.
“Thế bây giờ bọn mình trở thành một cặp chính thức rồi nhé,” Christian nói với một nụ cười nửa miệng khi anh đưa cô đến cửa lớp cô trước khi chuông báo vào học.
“Vâng,” Leigh đáp.
Có bạn trai là điều cuối cùng trong đầu cô. Mỗi lần cô nhìn Christian, ý nghĩ được ở bên anh vẫn khiến cô thấy run rẩy cả người. Nhưng cô cũng nhớ cái nhìn sững sờ trên gương mặt Kerry và cô lại cảm thấy thật khủng khiếp.
Allison và Lucy bảo cô rằng họ dứt khoát không muốn đi cùng cô nữa, nhưng họ cũng nghĩ là Kerry phản ứng hơi quá. Leigh thực sự biết ơn sự động viên của hai người, nhưng cô không muốn sa vào việc tranh luận ai đúng ai sai với bạn bè cô. Hơn thế nữa, những người khác nghĩ gì thì có nghĩa lý gì đâu cơ chứ?
Và những gì diễn ra trong gian thể dục này bày tỏ khá rõ ràng quan điểm của Kerry. Leigh hít mạnh và dọn sạch đầu óc. Cô Barker luôn bảo họ phải để lại mọi vấn đề cá nhân ngoài phòng tập thể dục và không được để chúng chen vào việc luyện tập. Còn khối thời gian trong này hôm nay để lo về mọi chuyện với Kerry. Ngay lúc này cô chỉ muốn giải phóng bớt năng lượng trong người. Khi Ashley chuyền cầu cho cô, Leigh chặn nó lại rồi bắt đầu chạy, đẩy cầu càng lúc càng gần gôn của đội Xanh.
Đúng lúc cô sẵn sàng vụt nó vào lưới thì cây gậy đỏ của Kerry chặn gậy của cô lại. Gậy choảng nhau với gậy khi hai cô gái giành giật cầu. Kerry đã đánh trúng cầu và cầu trượt khỏi Leigh, văng ngược về phía gôn của cô.
Thay vì quay người và chạy theo cầu, Leigh lại ngần ngừ. Rõ ràng không phải lúc để nói chuyện nhưng cô vẫn cố thử.
Nhưng cô vừa mở miệng khi Kerry đã chạy vụt qua cô. “Không thể ăn cắp tất cả mọi thứ của tao đâu,” nó nói với lại.
Muốn để lại tất cả mọi vấn đề bên ngoài sân đấu cũng khó vô cùng.
***
Sau 40 phút cực hình ấy, Leigh vội vào phòng thay đồ và lập tức nhảy vào tắm nước lạnh. Rồi cô hối hả trở ra tủ quần áo và mặc đồ vào. Cô vừa trùm chiếc áo thun qua đầu thì cảm thấy ai đó bước tới bên. Cô không cần phải nhìn cũng biết là ai.
“Tao nghĩ mày là bạn của tao,” Kerry nói, giọng trầm xuống.
“Tớ là bạn cậu,” Leigh vừa nói vừa kéo cái áo bó bằng len màu xanh nước biển xuống.
“Không phải, mày không phải,” Kerry nói. Nó giận mạnh chân trên đôi ủng da. “Bạn bè không ai lại đi theo đuổi bạn trai của nhau. Bạn bè không đánh cắp bạn trai.”
“Nhưng tớ không làm thế mà,”
Leigh phản đối, một làn sóng tức tưởi dâng lên trong cô. Cô đã cố gắng biết bao để tránh cho Kerry khỏi đau đớn, nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết. Dù thế nào Kerry vẫn cứ ghét bỏ cô.
“Mày chắc chắn đã mê anh ấy từ giây phút mày nhìn thấy anh ấy,” Kerry buộc tội, giọng nó cao dần lên. “Và tao thật là con đần độn vì đã chạy tới chỗ mày, bảo mày là tao lo lắng thế nào. Làm sao tao lại không nghĩ ra là mày cũng thế chứ.” Nó nhìn Leigh vẻ chế nhạo. “Và mày tha hồ cười trên đường mày chạy đến với vòng tay lừa dối của Christian.”
“Đó không phải là sự thật.” Leigh mặc váy vào rồi ngồi xuống cái ghế băng trong phòng thay đồ.
“Tao không thể tin mày được nữa,” Kerry nói với giọng mỉa mai, tay sờ soạng tìm hộp đồ trang điểm. Nó lôi ra một ống son, ngón tay nó run run.
“Kerry, xin cậu. Chúng mình không nói chuyện này ở đây được không?” Đến lúc này mấy cô gái cùng lớp thể dục đã tụ tập ở gần đó. Họ giả vờ đang cởi đồ ra hoặc đang mặc đồ vào, nhưng Leigh biết họ đang nhìn – đang đợi điều gì đó xảy ra.
Kerry lắc đầu. “Thật đáng kinh ngạc khi ta nghĩ rằng ta hiểu rõ ai đó, rồi bùm, họ làm những chuyện thế này.”
Leigh lấy sách vở ra khỏi túi mình, “Cậu không công bằng!” Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán cô. “Bây giờ cậu không còn yêu anh ấy nữa. Chính cậu bảo tớ thế. Việc này … việc này xảy ra tự nhiên thôi, Kerry. Cậu kể cho tớ cậu thích Victor thế nào, và, ừm, tớ xin lỗi nếu tớ hiểu nhầm,” cô cố nén câu cuối cùng. “Tớ chẳng biết phải nói gì nữa.”
Mặt Kerry nhăn nhúm lại, làm Leigh cảm thấy những làn sóng tội lỗi nhấn chìm cô.
“Kể từ khi mày tới đây, mày luôn là bạn tốt của tao. Tao chỉ không ngờ được là mày lại trở mặt với tao như thế này.”
“Nhưng tớ không mà! Tớ có làm thế đâu!” Leigh la lên, đặt tay lên vai Kerry. Kerry lùi lại, tránh không cho cô đụng vào người cứ như cô là thuốc độc vậy.
“Chà, chắc chắn với tao thì là như thế đấy,” Kerry quay người và chạy biến ra khỏi phòng, đế giày gõ mạnh xuống nền gạch cứng của phòng thay đồ.
Leigh đứng đó, nắm chặt cái túi đựng đồ thể dục. Rồi cô chậm chạp nhặt sách vở lên và bước ra khỏi cái phòng thay đồ nữ chật chội, hôi hám ấy, tránh cái nhìn soi mói của các bạn cùng lớp. Leigh biết rõ sự thật dù cho không ai khác biết.
Cô không đánh cắp Christian của ai cả. Anh ấy ở đó chờ đợi cô.
Nhưng cư xử đúng đắn thì có ích gì không không có ai tin ta cả?
***
Cứ như lớp thể dục còn chưa đủ khiến cô chán đời, cô còn đãng trí đến mức quên mất túi đồ ăn trưa ngay trên bàn bếp trước khi đi học, may mà hai đôla còn sót trong túi đủ để cô mua thứ gì đó ở quầy bán đồ ăn đắt khủng khiếp của trường.
Cái giá phải trả cho tính hay quên à?
Cá ngừ nấu nhừ.
“Cám ơn bác,” Leigh lầm bầm khi bà bán căng-tin múc cho cô một muỗng thức ăn đầy tú hụ.
Cô đã đi nửa đường tới cái bàn quen thuộc thì đột nhiên dừng lại. Cô nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Cô không thể ngồi đó được.
Lucy, Allison và Kerry đã đang ngồi. Cái ghế của Leigh còn trống như đang chế nhạo cô. Leigh ngập ngừng bước tới vài bước rồi liếc nhanh xung quanh cái căng-tin ồn ào. Cô còn đi đâu được nữa? Chẳng còn cách nào ngoài ngồi một mình thôi. Nếu như mình không có cái khay ngu xuẩn đầy thức ăn này trên tay, mình đã chuồn khỏi đây mà không bị ai để ý rồi, cô nghĩ.
Cô có nên tới chỗ họ không nhỉ? Cô đã sống sót qua một vụ đối đầu nảy lửa ngày hôm nay. Rất có thể với sự hỗ trợ của Allison và Lucy ở đó, sẽ không tệ lắm đâu. Có thể bây giờ Kerry đã bình tĩnh hơn rồi.
Đúng lúc đó thì cô bắt gặp ánh mắt của Lucy. Bạn cô hơi lưỡng lự, vẻ mặt nó bối rối. Leigh mỉm cười rồi nhún vai – như thể nói rằng cô hiểu.
“Tớ ngồi đây được không?” cô hỏi Abigail Sunquist, người đang ngồi với mấy cô gái mà Leigh ngờ ngợ quen.
“Được, ngồi đi,” Abigail nói, ngồi xích qua.
Mấy giây sau, khi Leigh liếc sang cái bàn cũ của cô và thấy cái balô của Kerry để chễm chệ trên cái ghế vốn dành cho cô, cô biết cô đã quyết định đúng … ít nhất là một lần này.
“Thấy toà nhà này không?” Christian chỉ vào một tấm ảnh. Có bao nhiêu điều anh muốn chia sẻ với Leigh, bao nhiêu điều anh muốn tâm sự với cô.
Leigh ngồi cạnh Christian trên sàn phòng khách trải thảm nhà Archer. “Toà tháp London, có phải không?” Cô với vào tô sứ lấy một nắm bỏng ngô giòn rụm.
“Mmmm-hmmm. Còn đó là nơi châu báu hoàng gia được cất giữ. Em biết không, cái vương miện to tướng nặng trịch có nhung màu tím bên trong ấy đã ngự trên đầu nữ hoàng khi bà xuất hiện màu mè kiểu cách. Công nương Diana có đeo một số nữ trang cũng được cất giữ tại đó. Các vòng xuyến, mũ miện và những thứ như thế.”
“Ôi, em muốn được xem những thứ đó quá,” Leigh vừa nói vừa nhai tóp tép. Anh lật nhanh qua những trang ảnh dày bóng. Leigh đã hứa giúp anh làm một cuốn lưu niệm về chuyến đi học của anh, nhưng lúc này họ mới chỉ xem qua tất cả các ảnh chụp thôi.
“Xem kích thước của con chim này này.” Đó là một con quạ đang mổ ruột bánh mỳ trên mặt đất. “Truyền thuyết của toà tháp kể rằng nếu đàn quạ bay đi, Toà tháp London sẽ sụp đổ. Chắc chắn đó chỉ là mẹo quảng cáo thu hút khách du lịch, nhưng bảo vệ canh gác tháp London thì đúng là chăm bọn quạ này ghê lắm.”
“Thì có lý do thế còn gì.” Leigh chăm chú xem bức ảnh một cách tỷ mỷ, xem kỹ từng chi tiết một, khiến Christian ngẩn người vì sung sướng.
Ở bên cạnh Leigh thật thú vị không chịu nổi, Christian thoáng gặp mình hay đi ngang qua lớp cô để được nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ đáng yêu đang nhăn lại vì suy nghĩ. Anh điện thoại cho cô có vẻ hơi nhiều quá, anh biết, nhưng giọng nói và điệu cười của cô làm anh thích thú hơn bất cứ điều gì trên đời. Và những đêm như thế này, họ loanh quanh chơi ở nhà anh hoặc ra ngoài với bạn bè, tận hưởng cảm giác ở bên nhau.
Leigh cù vào sườn anh. “Anh là một nhiếp ảnh gia có tài đấy,” cô bảo anh.
Christian chống khuỷu tay lên. “Nếu thế hãy để anh chụp ảnh em đi. Vì em chẳng cho anh tấm hình nào của em cả.”
Cô đỏ bừng mặt. “Khi nào hình lớp em xong em sẽ cho anh một tấm nhé. Nếu nó đẹp.”
“Nếu là ảnh chụp em thì chắc chắn là đẹp rồi.” Christian nói, hôn nhẹ lên môi cô.
Đã hơn hai tuần kể từ khi anh và Leigh trở thành “chính thức”, nhưng anh biết cô vẫn còn đang vất vả điều chỉnh. Cô cứ nói đi nói lại với anh rằng cô nhớ Kerry quá, rằng những ngày không có Kerry để cùng cười đùa thật quá cô đơn.
Christian cũng nhớ tình bạn với Kerry, nhưng không phải theo cái cách mà Leigh đang nhớ. Gần đây Kerry có vẻ nồng hậu với anh hơn. Cô không còn liếc anh vẻ ghê tởm, hay tệ hơn là đi ngang qua anh như đi qua chỗ không người. Hôm nọ thậm chí cô đã chào anh khi gặp anh trong hành lang.
Christian đã bảo Leigh là anh sẵn lòng làm bất cứ điều gì cô muốn để mọi thứ giữa cô và Kerry được tốt lên. Nhưng Leigh đã cương quyết bảo anh đứng ngoài chuyện này. Cuộc đấu này không còn là về Christian nữa, cô nói, mà có lẽ ngay từ đầu đã không phải là về anh.
Đó là về các ranh giới của tình bạn.
***
Sau khi Christian lái xe đưa cô về nhà, Leigh tắm thật lâu, tỉa mấy sợi lông mày rồi làm nốt bài tập môn Tiếng Anh mà ngày mai là hạn chót phải nộp. Rồi cô hôn cha mẹ chúc ngủ ngon, lấy ra mảnh giấy đánh dấu màu đỏ mỏng tang và cẩn thận vẽ một hình trái tim đỏ tươi to tướng để dán lên lịch tường, vào đúng ô chỉ ngày hôm đó. Cô bắt đầu làm việc này từ khi đi chơi với Christian, trái tim đỏ đã đi qua được nửa tháng rồi. Tuy thế, những trái tim trống rỗng. Trống rỗng bởi vì cô không còn một người bạn thân thiết để sẻ chia những cảm giác vui sướng tuyệt diệu này.
Leigh vẫn chưa thể quen được với thực tế là cô không thể gọi điện rủ Kerry qua ngủ với cô, hoặc thuê một bộ phim về xem chung, hoặc cùng nhau cười về chuyện ngớ ngẩn nào đó mới xảy ra trong ngày. Và cô cũng không thể quen được với thực tế là cô đã phải thay đổi lịch trình hàng ngày của mình ở trường Fillmore: bây giờ cô thường ăn trưa với Abby, Sunny và Monica, thỉng thoảng cô gặp vội Lucy và Allison trong hành lang, và cố tránh đi qua những nơi mà Kery chắc chắn có mặt.
Leigh cởi cái áo choàng tắm màu hồng và treo nó lên cái móc nhựa trong tủ quần áo. Đương nhiên có những thứ dễ thấy quen hơn: những mảnh giấy nhắn ngộ nghĩnh và những món quà ngốc nghếch “đang nhớ em” của Christian, lang thang với anh và bạn bè anh sau giờ học, đêm nào cũng nói chuyện với anh hàng giờ trên điện thoại. Tẩt cả những cái đó thật dễ dàng - tất cả những thứ mà Leigh đã luôn mong chờ trong quan hệ tình cảm của mình.
Nhưng có những thứ còn khó đương đầu hơn nhiều, khó hơn rất nhiều, cô nghĩ khi chui vào trong chăn. Giống như khi đi xem trận đấu bóng rổ để cổ vũ cho Jason và thấy Kerry nhìn thẳng vào cô nhưng phớt lờ sự hiện diện của cô. Hay đi dọc hành lang vào ngày hôm trước Lễ Tạ ơn, nghe mọi người nói chuyện về kế hoạch kỳ nghỉ của họ và tự hỏi Kerry với gia đình nó định làm gì. Là người thứ 10 chứ không phải là người đầu tiên phát hiện ra rằng Kerry và Victor đang đi chơi với nhau.
Kerry cư xử với cô lạnh lùng giá băng không để đâu cho hết.
Christian thật sự dịu dàng và quan tâm, nhưng cô không muốn anh can thiệp vào. Đây là vấn đề của cô.
Trước khi Leigh có bạn trai, đêm đêm cô thường nằm trong giường và tự hỏi cảm giác đó - nếu có bao giờ có – sẽ như thế nào.
Giờ đây cô nằm trong giường và nghĩ về chàng trai trong mơ của cô – và về một người bạn ngày càng xa mờ cùng với sự xuất hiện của mỗi trái tim mới trên lịch bàn cô.
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 15
“Trò Cole! Nếu tôi phải nhắc trò một lần nữa là cẩn thận với gậy đó thì trò sẽ phải ngồi mọc rễ trong phòng tôi sau giờ học này đấy!” Cô Barker vừa thổi còi rít lên vừa nhìn trừng trừng vào Kerry.
Leigh nắm chặt cái cán gỗ của cây gậy hockey và hướng mặt về phía trước, khuỵu gối xuống chờ đợi. Sau chuyện xảy ra hôm trước, cô sợ đến trường muốn chết. Đầu tiên cô đã nghĩ đến chuyện giả vờ đau ốm gì đó, nhưng cô biết chắc chắn mẹ cô sẽ không tin. Ngoài ra, như thế thì sẽ giống như cô sợ phải đối mặt với Kerry.
Mà đương nhiên là cô sợ rồi.
Và đối mặt với bạn vào giờ học hockey trong nhà ngay đầy buổi sáng như thế này không phải là cách cô muốn bắt đầu buổi sáng hôm nay.
Có sáu cô gái trong đội Đỏ, sáu trong đội Xanh: một thủ môn, một trung vệ và bốn chơi cánh, hai trong số đó có thể di chuyển tự do. Đúng là trời xui, Kerry và Leigh ở hai đội đối địch, và mỗi người là một cánh có thể di chuyển. Kerry chơi dốc hết sức và đã bị cảnh cáo hai lần vì chơi xấu Leigh bằng cây gậy của nó. Kerry không thực sự đánh Leigh, nhưng nó đã giơ gậy cao quá giới hạn cho phép, điều mà cô Barker luôn không cho phép. Mỗi lần tới gần Kerry, Leigh cố tìm ánh mắt bạn - để mỉm cười, để nài nỉ. Nhưng cô chỉ nhận được cái nhìn gay gắt, lạnh lẽo và thái độ sưng sỉa hung dữ.
Tiếng còi vừa cất lên, Mary và Ashley, hai trung vệ, xông vào nhau và quả cầu trượt ngang qua sàn hướng về phía Leigh. Cô dùng hết sức quật nó sang phía bên kia gian thể dục. Leigh chạy lao tới trước, cố guồng đôi chân thật nhanh về phía gôn. Cô đang kiệt sức vì gánh trên vai những cảm xúc nặng nề - sợ hãi, buồn rầu, yêu thương. Trong đời mình cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều thứ như thế, tất cả dồn vào một lúc mà lại không có một người bạn tin cậy ở bên để giãi bày.
Sáng nay khi cô đến trường, tin về cô và Christian đã loang nhanh như cháy rừng. Leigh biết Christian không nói lời nào, và cô đoán rằng Kerry chắc chắn chỉ nói với Lucy và Allison, đồng nghĩa với việc toàn bộ khối 11 sẽ tranh luận về tin đó trong giờ ăn trưa.
“Thế bây giờ bọn mình trở thành một cặp chính thức rồi nhé,” Christian nói với một nụ cười nửa miệng khi anh đưa cô đến cửa lớp cô trước khi chuông báo vào học.
“Vâng,” Leigh đáp.
Có bạn trai là điều cuối cùng trong đầu cô. Mỗi lần cô nhìn Christian, ý nghĩ được ở bên anh vẫn khiến cô thấy run rẩy cả người. Nhưng cô cũng nhớ cái nhìn sững sờ trên gương mặt Kerry và cô lại cảm thấy thật khủng khiếp.
Allison và Lucy bảo cô rằng họ dứt khoát không muốn đi cùng cô nữa, nhưng họ cũng nghĩ là Kerry phản ứng hơi quá. Leigh thực sự biết ơn sự động viên của hai người, nhưng cô không muốn sa vào việc tranh luận ai đúng ai sai với bạn bè cô. Hơn thế nữa, những người khác nghĩ gì thì có nghĩa lý gì đâu cơ chứ?
Và những gì diễn ra trong gian thể dục này bày tỏ khá rõ ràng quan điểm của Kerry. Leigh hít mạnh và dọn sạch đầu óc. Cô Barker luôn bảo họ phải để lại mọi vấn đề cá nhân ngoài phòng tập thể dục và không được để chúng chen vào việc luyện tập. Còn khối thời gian trong này hôm nay để lo về mọi chuyện với Kerry. Ngay lúc này cô chỉ muốn giải phóng bớt năng lượng trong người. Khi Ashley chuyền cầu cho cô, Leigh chặn nó lại rồi bắt đầu chạy, đẩy cầu càng lúc càng gần gôn của đội Xanh.
Đúng lúc cô sẵn sàng vụt nó vào lưới thì cây gậy đỏ của Kerry chặn gậy của cô lại. Gậy choảng nhau với gậy khi hai cô gái giành giật cầu. Kerry đã đánh trúng cầu và cầu trượt khỏi Leigh, văng ngược về phía gôn của cô.
Thay vì quay người và chạy theo cầu, Leigh lại ngần ngừ. Rõ ràng không phải lúc để nói chuyện nhưng cô vẫn cố thử.
Nhưng cô vừa mở miệng khi Kerry đã chạy vụt qua cô. “Không thể ăn cắp tất cả mọi thứ của tao đâu,” nó nói với lại.
Muốn để lại tất cả mọi vấn đề bên ngoài sân đấu cũng khó vô cùng.
***
Sau 40 phút cực hình ấy, Leigh vội vào phòng thay đồ và lập tức nhảy vào tắm nước lạnh. Rồi cô hối hả trở ra tủ quần áo và mặc đồ vào. Cô vừa trùm chiếc áo thun qua đầu thì cảm thấy ai đó bước tới bên. Cô không cần phải nhìn cũng biết là ai.
“Tao nghĩ mày là bạn của tao,” Kerry nói, giọng trầm xuống.
“Tớ là bạn cậu,” Leigh vừa nói vừa kéo cái áo bó bằng len màu xanh nước biển xuống.
“Không phải, mày không phải,” Kerry nói. Nó giận mạnh chân trên đôi ủng da. “Bạn bè không ai lại đi theo đuổi bạn trai của nhau. Bạn bè không đánh cắp bạn trai.”
“Nhưng tớ không làm thế mà,”
Leigh phản đối, một làn sóng tức tưởi dâng lên trong cô. Cô đã cố gắng biết bao để tránh cho Kerry khỏi đau đớn, nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết. Dù thế nào Kerry vẫn cứ ghét bỏ cô.
“Mày chắc chắn đã mê anh ấy từ giây phút mày nhìn thấy anh ấy,” Kerry buộc tội, giọng nó cao dần lên. “Và tao thật là con đần độn vì đã chạy tới chỗ mày, bảo mày là tao lo lắng thế nào. Làm sao tao lại không nghĩ ra là mày cũng thế chứ.” Nó nhìn Leigh vẻ chế nhạo. “Và mày tha hồ cười trên đường mày chạy đến với vòng tay lừa dối của Christian.”
“Đó không phải là sự thật.” Leigh mặc váy vào rồi ngồi xuống cái ghế băng trong phòng thay đồ.
“Tao không thể tin mày được nữa,” Kerry nói với giọng mỉa mai, tay sờ soạng tìm hộp đồ trang điểm. Nó lôi ra một ống son, ngón tay nó run run.
“Kerry, xin cậu. Chúng mình không nói chuyện này ở đây được không?” Đến lúc này mấy cô gái cùng lớp thể dục đã tụ tập ở gần đó. Họ giả vờ đang cởi đồ ra hoặc đang mặc đồ vào, nhưng Leigh biết họ đang nhìn – đang đợi điều gì đó xảy ra.
Kerry lắc đầu. “Thật đáng kinh ngạc khi ta nghĩ rằng ta hiểu rõ ai đó, rồi bùm, họ làm những chuyện thế này.”
Leigh lấy sách vở ra khỏi túi mình, “Cậu không công bằng!” Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán cô. “Bây giờ cậu không còn yêu anh ấy nữa. Chính cậu bảo tớ thế. Việc này … việc này xảy ra tự nhiên thôi, Kerry. Cậu kể cho tớ cậu thích Victor thế nào, và, ừm, tớ xin lỗi nếu tớ hiểu nhầm,” cô cố nén câu cuối cùng. “Tớ chẳng biết phải nói gì nữa.”
Mặt Kerry nhăn nhúm lại, làm Leigh cảm thấy những làn sóng tội lỗi nhấn chìm cô.
“Kể từ khi mày tới đây, mày luôn là bạn tốt của tao. Tao chỉ không ngờ được là mày lại trở mặt với tao như thế này.”
“Nhưng tớ không mà! Tớ có làm thế đâu!” Leigh la lên, đặt tay lên vai Kerry. Kerry lùi lại, tránh không cho cô đụng vào người cứ như cô là thuốc độc vậy.
“Chà, chắc chắn với tao thì là như thế đấy,” Kerry quay người và chạy biến ra khỏi phòng, đế giày gõ mạnh xuống nền gạch cứng của phòng thay đồ.
Leigh đứng đó, nắm chặt cái túi đựng đồ thể dục. Rồi cô chậm chạp nhặt sách vở lên và bước ra khỏi cái phòng thay đồ nữ chật chội, hôi hám ấy, tránh cái nhìn soi mói của các bạn cùng lớp. Leigh biết rõ sự thật dù cho không ai khác biết.
Cô không đánh cắp Christian của ai cả. Anh ấy ở đó chờ đợi cô.
Nhưng cư xử đúng đắn thì có ích gì không không có ai tin ta cả?
***
Cứ như lớp thể dục còn chưa đủ khiến cô chán đời, cô còn đãng trí đến mức quên mất túi đồ ăn trưa ngay trên bàn bếp trước khi đi học, may mà hai đôla còn sót trong túi đủ để cô mua thứ gì đó ở quầy bán đồ ăn đắt khủng khiếp của trường.
Cái giá phải trả cho tính hay quên à?
Cá ngừ nấu nhừ.
“Cám ơn bác,” Leigh lầm bầm khi bà bán căng-tin múc cho cô một muỗng thức ăn đầy tú hụ.
Cô đã đi nửa đường tới cái bàn quen thuộc thì đột nhiên dừng lại. Cô nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Cô không thể ngồi đó được.
Lucy, Allison và Kerry đã đang ngồi. Cái ghế của Leigh còn trống như đang chế nhạo cô. Leigh ngập ngừng bước tới vài bước rồi liếc nhanh xung quanh cái căng-tin ồn ào. Cô còn đi đâu được nữa? Chẳng còn cách nào ngoài ngồi một mình thôi. Nếu như mình không có cái khay ngu xuẩn đầy thức ăn này trên tay, mình đã chuồn khỏi đây mà không bị ai để ý rồi, cô nghĩ.
Cô có nên tới chỗ họ không nhỉ? Cô đã sống sót qua một vụ đối đầu nảy lửa ngày hôm nay. Rất có thể với sự hỗ trợ của Allison và Lucy ở đó, sẽ không tệ lắm đâu. Có thể bây giờ Kerry đã bình tĩnh hơn rồi.
Đúng lúc đó thì cô bắt gặp ánh mắt của Lucy. Bạn cô hơi lưỡng lự, vẻ mặt nó bối rối. Leigh mỉm cười rồi nhún vai – như thể nói rằng cô hiểu.
“Tớ ngồi đây được không?” cô hỏi Abigail Sunquist, người đang ngồi với mấy cô gái mà Leigh ngờ ngợ quen.
“Được, ngồi đi,” Abigail nói, ngồi xích qua.
Mấy giây sau, khi Leigh liếc sang cái bàn cũ của cô và thấy cái balô của Kerry để chễm chệ trên cái ghế vốn dành cho cô, cô biết cô đã quyết định đúng … ít nhất là một lần này.
“Thấy toà nhà này không?” Christian chỉ vào một tấm ảnh. Có bao nhiêu điều anh muốn chia sẻ với Leigh, bao nhiêu điều anh muốn tâm sự với cô.
Leigh ngồi cạnh Christian trên sàn phòng khách trải thảm nhà Archer. “Toà tháp London, có phải không?” Cô với vào tô sứ lấy một nắm bỏng ngô giòn rụm.
“Mmmm-hmmm. Còn đó là nơi châu báu hoàng gia được cất giữ. Em biết không, cái vương miện to tướng nặng trịch có nhung màu tím bên trong ấy đã ngự trên đầu nữ hoàng khi bà xuất hiện màu mè kiểu cách. Công nương Diana có đeo một số nữ trang cũng được cất giữ tại đó. Các vòng xuyến, mũ miện và những thứ như thế.”
“Ôi, em muốn được xem những thứ đó quá,” Leigh vừa nói vừa nhai tóp tép. Anh lật nhanh qua những trang ảnh dày bóng. Leigh đã hứa giúp anh làm một cuốn lưu niệm về chuyến đi học của anh, nhưng lúc này họ mới chỉ xem qua tất cả các ảnh chụp thôi.
“Xem kích thước của con chim này này.” Đó là một con quạ đang mổ ruột bánh mỳ trên mặt đất. “Truyền thuyết của toà tháp kể rằng nếu đàn quạ bay đi, Toà tháp London sẽ sụp đổ. Chắc chắn đó chỉ là mẹo quảng cáo thu hút khách du lịch, nhưng bảo vệ canh gác tháp London thì đúng là chăm bọn quạ này ghê lắm.”
“Thì có lý do thế còn gì.” Leigh chăm chú xem bức ảnh một cách tỷ mỷ, xem kỹ từng chi tiết một, khiến Christian ngẩn người vì sung sướng.
Ở bên cạnh Leigh thật thú vị không chịu nổi, Christian thoáng gặp mình hay đi ngang qua lớp cô để được nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ đáng yêu đang nhăn lại vì suy nghĩ. Anh điện thoại cho cô có vẻ hơi nhiều quá, anh biết, nhưng giọng nói và điệu cười của cô làm anh thích thú hơn bất cứ điều gì trên đời. Và những đêm như thế này, họ loanh quanh chơi ở nhà anh hoặc ra ngoài với bạn bè, tận hưởng cảm giác ở bên nhau.
Leigh cù vào sườn anh. “Anh là một nhiếp ảnh gia có tài đấy,” cô bảo anh.
Christian chống khuỷu tay lên. “Nếu thế hãy để anh chụp ảnh em đi. Vì em chẳng cho anh tấm hình nào của em cả.”
Cô đỏ bừng mặt. “Khi nào hình lớp em xong em sẽ cho anh một tấm nhé. Nếu nó đẹp.”
“Nếu là ảnh chụp em thì chắc chắn là đẹp rồi.” Christian nói, hôn nhẹ lên môi cô.
Đã hơn hai tuần kể từ khi anh và Leigh trở thành “chính thức”, nhưng anh biết cô vẫn còn đang vất vả điều chỉnh. Cô cứ nói đi nói lại với anh rằng cô nhớ Kerry quá, rằng những ngày không có Kerry để cùng cười đùa thật quá cô đơn.
Christian cũng nhớ tình bạn với Kerry, nhưng không phải theo cái cách mà Leigh đang nhớ. Gần đây Kerry có vẻ nồng hậu với anh hơn. Cô không còn liếc anh vẻ ghê tởm, hay tệ hơn là đi ngang qua anh như đi qua chỗ không người. Hôm nọ thậm chí cô đã chào anh khi gặp anh trong hành lang.
Christian đã bảo Leigh là anh sẵn lòng làm bất cứ điều gì cô muốn để mọi thứ giữa cô và Kerry được tốt lên. Nhưng Leigh đã cương quyết bảo anh đứng ngoài chuyện này. Cuộc đấu này không còn là về Christian nữa, cô nói, mà có lẽ ngay từ đầu đã không phải là về anh.
Đó là về các ranh giới của tình bạn.
***
Sau khi Christian lái xe đưa cô về nhà, Leigh tắm thật lâu, tỉa mấy sợi lông mày rồi làm nốt bài tập môn Tiếng Anh mà ngày mai là hạn chót phải nộp. Rồi cô hôn cha mẹ chúc ngủ ngon, lấy ra mảnh giấy đánh dấu màu đỏ mỏng tang và cẩn thận vẽ một hình trái tim đỏ tươi to tướng để dán lên lịch tường, vào đúng ô chỉ ngày hôm đó. Cô bắt đầu làm việc này từ khi đi chơi với Christian, trái tim đỏ đã đi qua được nửa tháng rồi. Tuy thế, những trái tim trống rỗng. Trống rỗng bởi vì cô không còn một người bạn thân thiết để sẻ chia những cảm giác vui sướng tuyệt diệu này.
Leigh vẫn chưa thể quen được với thực tế là cô không thể gọi điện rủ Kerry qua ngủ với cô, hoặc thuê một bộ phim về xem chung, hoặc cùng nhau cười về chuyện ngớ ngẩn nào đó mới xảy ra trong ngày. Và cô cũng không thể quen được với thực tế là cô đã phải thay đổi lịch trình hàng ngày của mình ở trường Fillmore: bây giờ cô thường ăn trưa với Abby, Sunny và Monica, thỉng thoảng cô gặp vội Lucy và Allison trong hành lang, và cố tránh đi qua những nơi mà Kery chắc chắn có mặt.
Leigh cởi cái áo choàng tắm màu hồng và treo nó lên cái móc nhựa trong tủ quần áo. Đương nhiên có những thứ dễ thấy quen hơn: những mảnh giấy nhắn ngộ nghĩnh và những món quà ngốc nghếch “đang nhớ em” của Christian, lang thang với anh và bạn bè anh sau giờ học, đêm nào cũng nói chuyện với anh hàng giờ trên điện thoại. Tẩt cả những cái đó thật dễ dàng - tất cả những thứ mà Leigh đã luôn mong chờ trong quan hệ tình cảm của mình.
Nhưng có những thứ còn khó đương đầu hơn nhiều, khó hơn rất nhiều, cô nghĩ khi chui vào trong chăn. Giống như khi đi xem trận đấu bóng rổ để cổ vũ cho Jason và thấy Kerry nhìn thẳng vào cô nhưng phớt lờ sự hiện diện của cô. Hay đi dọc hành lang vào ngày hôm trước Lễ Tạ ơn, nghe mọi người nói chuyện về kế hoạch kỳ nghỉ của họ và tự hỏi Kerry với gia đình nó định làm gì. Là người thứ 10 chứ không phải là người đầu tiên phát hiện ra rằng Kerry và Victor đang đi chơi với nhau.
Kerry cư xử với cô lạnh lùng giá băng không để đâu cho hết.
Christian thật sự dịu dàng và quan tâm, nhưng cô không muốn anh can thiệp vào. Đây là vấn đề của cô.
Trước khi Leigh có bạn trai, đêm đêm cô thường nằm trong giường và tự hỏi cảm giác đó - nếu có bao giờ có – sẽ như thế nào.
Giờ đây cô nằm trong giường và nghĩ về chàng trai trong mơ của cô – và về một người bạn ngày càng xa mờ cùng với sự xuất hiện của mỗi trái tim mới trên lịch bàn cô.
Không Thể Chối Từ - Chương 14
Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 14
“Sẽ ổn cả thôi mà,” Christian trấn an Leigh khi họ vòng qua góc phố cuối cùng trước nhà Kerry.
Leigh máy móc gật đầu. Sáng nay cô không thể ăn nổi miếng nào trong bữa sáng. Đêm qua là một đêm dài khốn khổ, trăn trở mãi không sao ngủ được. Vừa chợp mắt thì cô lại mơ thấy toàn hình ảnh Kerry, Christian và cô – không ai trong ba người mỉm cười mà cả bọn trông đều đáng sợ.
Hôm nay là ngày ấy đây.
Cái ngày nhất định biến cô thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời hoặc thiểu não nhất trên đời. Bất kể cô đã giải thích tình huống một cách logic bao nhiêu lần, hay cô tự nhủ bao nhiêu lần rằng Kerry đã cho qua, ý nghĩ thực sự bảo nó rằng cô và Christian là một cặp khiến cô nôn nao đến tận đầu ngón chân.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Christian vỗ vỗ vào tay cô. “Tin anh đi. Làm sao cô ấy có thể nổi giận được.”
Leigh nhún vai. Người ta khi bước chân vào tình yêu là đã điên rồ rồi. Dù cho Kerry có hết với Christian thì cũng không có nghĩa là nó sẽ vui mừng nghe chuyện anh thích Leigh.
Đột nhiên hai người thấy mình đã đến trước nhà Kerry. Leigh đã điện thoại trước cho Kerry hỏi xem nó có muốn đi xem lễ hội mùa thu đang tổ chức ở công viên với cô không – khi Kerry nói nó không biết có lái xe hơi không, Leigh bảo nó rằng Christian đã nói sẽ đi và có lẽ hai đứa nó có thể đi cùng anh và bạn bè anh.
Kerry ngập ngừng một thoáng. “Chắc chắn rồi. Sao không chứ,” cuối cùng nó nói. “Bắt đầu làm bạn bè cũng phải mất thời gian tý.”
Leigh nhìn chằm chằm căn nhà Kerry qua cửa sổ xe hơi rồi cởi dây an toàn.
“Tin anh đi,” Christian lặp lại, lời anh nói vang vang trong tai cô.
Kerry đang đứng giữa một đám lá cây, cào như một mụ điên. Lá cây văng tung toé khắp nơi.
“Tớ nghĩ cậu định gom chúng lại thành đống cơ mà,” Leigh nói đùa, từ từ ra khỏi xe. Nụ cười của cô cảm giác đông cứng và giả tạo.
Kerry cười to “Nửa tiếng vừa rồi tớ cố cào chúng thành một đống đẹp đẽ, gọn gang, thế mà lúc làm tớ không sao cưỡng lại được ý muốn nhảy bổ vào giữa đống. Như điên ấy nhỉ.” Cô quay sang Christian. “Chào.”
“Chào.”
Leigh nhằn nhằn phía trong môi dưới. Không thù địch. Dấu hiệu tốt đây.
“Thế những người khác đâu?” Kerry hỏi, liếc mắt về phía chiếc xe. “Có thể mọi người muốn vào nhà uống chút gì trước khi bọn mình đi. Tớ nghĩ mẹ tớ có nước táo lên men đấy.”
Leigh do dự, hít một hơi dài. “Không có ai nữa cả,” cô nói, cố ép giọng mình có vẻ hớn hở. “Chỉ có bọn mình thôi.”
“Jason và Paul không đi được à?” Kerry hỏi, gỡ mấy cái lá bị kẹp trong răng cào. “Chắc họ chẳng hứng thú gì với nghệ thuật cắm hoa và đồ gỗ thủ công hả?”
“Bọn anh, ừm, bọn anh không rủ chúng nó.” Christian nói thẳng ra. “Bọn anh muốn nói riêng với em vài điều.”
Kerry kê má lên cán cái cào. “Anh nói nghe nghiêm trọng nhỉ.”
“À, ừm, thực ra hơi khôi hài.” Leigh cười to vẻ bồn chồn. “Tớ, ừm, rốt cuộc tớ cũng gặp đợc người mà tớ thực sự thích. Cậu sẽ không tin đâu…”
“Đừng bảo tớ đó là Jason nhé.” Kerry toét miệng cười hoan hỉ. “Tớ đã biết là hai người hợp nhau kinh khủng mà. Có thể anh ấy hơi điệu bộ một tý, nhưng cuối cùng cậu …”
“Là anh,” Christian nói, cắt ngang lời cô.
“Cái gì?” Kerry hỏi, nụ cười tắt ngúm.
“Không phải là Leigh đang nói đến Jason,” Christian giải thích. Anh hít sâu vào. “Đó là anh, Ker. Bọn anh… bọn anh…”
“Gì cơ?” Kerry dằn mạnh từng chữ.
“Bọn mình muốn nói với cậu đầu tiên,” Leigh vội vã nói. “Đó là lý do bọn mình ở đây…”
“Hai người chắc đang đùa.” Giọng Kerry thấp xuống, tay cô siết chặt cái cào đến mức các khớp trắng cả ra.
Leigh ớn lạnh, sững sờ. Trước đây cô chưa bao giờ thấy Kerry như vậy cả. “Bảo tớ là tớ đang nằm mơ đi.”
“Bọn anh hy vọng là em sẽ thấy chuyện này bình thường.” Christian lo lắng nói.
Leigh lo âu nhìn Kerry. “Sau khi cậu nói chuyện về Victor và các thứ, ừm…” Leigh lắp bắp. Thảm hoạ rồi đây. “Cậu biết đấy, mình chỉ nghĩ là cậu sẽ không…”
Miệng Kerry mím lại thành một vẻ giận dữ khiếp đảm. “Hai người à? Với nhau à?” Cô nhìn từ Christian qua Leigh rồi quay lại Christian.
Leigh vươn tay sờ vào bạn. “Bọn mình có định thích nhau đâu,” cô cố giải thích, biết rằng những lời mình nói ra không có tác dụng vào lúc này. “Bọn mình - bọn mình, chỉ, tớ …”
“Im đi,” Kerry nói.
Câu nói như một cái tát thẳng vào mặt Leigh.
“Kerry,” Christian bắt đầu.
“Im ngay đi,” Kerry oà lên, nước mắt đã dâng đầy. “Tôi không muốn nghe ai trong hai người nói gì với tôi nữa hết!”
Trước khi Leigh kịp ngăn lại, Kerry đã quay người chạy lên hiên rồi biến vào trong nhà. Cánh cửa đóng sầm sau lưng cô.
Trong một giây ngắn ngủi Leigh nghĩ cô định nhảy xổ vào đống lá khô. Những cái lá khô đã chết như tình bạn của cô với Kerry.
Mặt Christian tái mét. “Bọn mình có nên chờ mấy phút rồi bấm chuông không? Có thể Kerry sẽ bình tâm lại.”
“Không. Lần này tin em đi. Đó nhất định không phải là ý hay đâu.”
Leigh quay gót và đi nhanh về chỗ xe. Sao mà cô ngu xuẩn thế nhỉ? Kerry và Christian chia tay nhau thì sao cơ chứ? Anh ấy là mối tình đầu đích thực của nó. Thấy anh ở bên cô gái khác thì phải đau đớn rồi. Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô. Và khi cái cô gái khác ấy lại là mình …
“Em không tin nổi là chúng ta đã làm điều này,” Leigh thì thầm khi Christian bước xe.
“Anh không nghĩ là Kerry lại phản ứng tệ như thế.” Christian gục đầu vào vô-lăng.
Leigh gỡ một cái lá dính ở đế giày và cáu kỉnh vứt ra ngoài cửa sổ xe. Họ đã tạo một mớ bòng bong rối tinh rối mù rồi.
“Bất kể em nghĩ gì ngay lúc này, bọn mình đã làm đúng,” Christian nói khi anh lái xe rời khỏi lề đường. “Kerry sẽ quen dần thôi.”
Nhưng Leigh biết giọng anh nói can đảm hơn tâm trạng bên trong của anh nhiều. Cô để ý thấy tay phải của anh run lên trên vô-lăng.
Không phải chỉ con gái mới có quyền đau khổ - con trai cũng có thể bị tổn thương không kém. Nhưng Christian không phải trải qua nỗi đau lớn nhất trong đời anh ấy, Leigh vừa nghĩ vừa nhìn đăm đăm ra ngoài cửa xe.
Anh không chà đạp lên trái tim người bạn thân nhất của mình.
“Sẽ ổn cả thôi mà,” Christian trấn an Leigh khi họ vòng qua góc phố cuối cùng trước nhà Kerry.
Leigh máy móc gật đầu. Sáng nay cô không thể ăn nổi miếng nào trong bữa sáng. Đêm qua là một đêm dài khốn khổ, trăn trở mãi không sao ngủ được. Vừa chợp mắt thì cô lại mơ thấy toàn hình ảnh Kerry, Christian và cô – không ai trong ba người mỉm cười mà cả bọn trông đều đáng sợ.
Hôm nay là ngày ấy đây.
Cái ngày nhất định biến cô thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời hoặc thiểu não nhất trên đời. Bất kể cô đã giải thích tình huống một cách logic bao nhiêu lần, hay cô tự nhủ bao nhiêu lần rằng Kerry đã cho qua, ý nghĩ thực sự bảo nó rằng cô và Christian là một cặp khiến cô nôn nao đến tận đầu ngón chân.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Christian vỗ vỗ vào tay cô. “Tin anh đi. Làm sao cô ấy có thể nổi giận được.”
Leigh nhún vai. Người ta khi bước chân vào tình yêu là đã điên rồ rồi. Dù cho Kerry có hết với Christian thì cũng không có nghĩa là nó sẽ vui mừng nghe chuyện anh thích Leigh.
Đột nhiên hai người thấy mình đã đến trước nhà Kerry. Leigh đã điện thoại trước cho Kerry hỏi xem nó có muốn đi xem lễ hội mùa thu đang tổ chức ở công viên với cô không – khi Kerry nói nó không biết có lái xe hơi không, Leigh bảo nó rằng Christian đã nói sẽ đi và có lẽ hai đứa nó có thể đi cùng anh và bạn bè anh.
Kerry ngập ngừng một thoáng. “Chắc chắn rồi. Sao không chứ,” cuối cùng nó nói. “Bắt đầu làm bạn bè cũng phải mất thời gian tý.”
Leigh nhìn chằm chằm căn nhà Kerry qua cửa sổ xe hơi rồi cởi dây an toàn.
“Tin anh đi,” Christian lặp lại, lời anh nói vang vang trong tai cô.
Kerry đang đứng giữa một đám lá cây, cào như một mụ điên. Lá cây văng tung toé khắp nơi.
“Tớ nghĩ cậu định gom chúng lại thành đống cơ mà,” Leigh nói đùa, từ từ ra khỏi xe. Nụ cười của cô cảm giác đông cứng và giả tạo.
Kerry cười to “Nửa tiếng vừa rồi tớ cố cào chúng thành một đống đẹp đẽ, gọn gang, thế mà lúc làm tớ không sao cưỡng lại được ý muốn nhảy bổ vào giữa đống. Như điên ấy nhỉ.” Cô quay sang Christian. “Chào.”
“Chào.”
Leigh nhằn nhằn phía trong môi dưới. Không thù địch. Dấu hiệu tốt đây.
“Thế những người khác đâu?” Kerry hỏi, liếc mắt về phía chiếc xe. “Có thể mọi người muốn vào nhà uống chút gì trước khi bọn mình đi. Tớ nghĩ mẹ tớ có nước táo lên men đấy.”
Leigh do dự, hít một hơi dài. “Không có ai nữa cả,” cô nói, cố ép giọng mình có vẻ hớn hở. “Chỉ có bọn mình thôi.”
“Jason và Paul không đi được à?” Kerry hỏi, gỡ mấy cái lá bị kẹp trong răng cào. “Chắc họ chẳng hứng thú gì với nghệ thuật cắm hoa và đồ gỗ thủ công hả?”
“Bọn anh, ừm, bọn anh không rủ chúng nó.” Christian nói thẳng ra. “Bọn anh muốn nói riêng với em vài điều.”
Kerry kê má lên cán cái cào. “Anh nói nghe nghiêm trọng nhỉ.”
“À, ừm, thực ra hơi khôi hài.” Leigh cười to vẻ bồn chồn. “Tớ, ừm, rốt cuộc tớ cũng gặp đợc người mà tớ thực sự thích. Cậu sẽ không tin đâu…”
“Đừng bảo tớ đó là Jason nhé.” Kerry toét miệng cười hoan hỉ. “Tớ đã biết là hai người hợp nhau kinh khủng mà. Có thể anh ấy hơi điệu bộ một tý, nhưng cuối cùng cậu …”
“Là anh,” Christian nói, cắt ngang lời cô.
“Cái gì?” Kerry hỏi, nụ cười tắt ngúm.
“Không phải là Leigh đang nói đến Jason,” Christian giải thích. Anh hít sâu vào. “Đó là anh, Ker. Bọn anh… bọn anh…”
“Gì cơ?” Kerry dằn mạnh từng chữ.
“Bọn mình muốn nói với cậu đầu tiên,” Leigh vội vã nói. “Đó là lý do bọn mình ở đây…”
“Hai người chắc đang đùa.” Giọng Kerry thấp xuống, tay cô siết chặt cái cào đến mức các khớp trắng cả ra.
Leigh ớn lạnh, sững sờ. Trước đây cô chưa bao giờ thấy Kerry như vậy cả. “Bảo tớ là tớ đang nằm mơ đi.”
“Bọn anh hy vọng là em sẽ thấy chuyện này bình thường.” Christian lo lắng nói.
Leigh lo âu nhìn Kerry. “Sau khi cậu nói chuyện về Victor và các thứ, ừm…” Leigh lắp bắp. Thảm hoạ rồi đây. “Cậu biết đấy, mình chỉ nghĩ là cậu sẽ không…”
Miệng Kerry mím lại thành một vẻ giận dữ khiếp đảm. “Hai người à? Với nhau à?” Cô nhìn từ Christian qua Leigh rồi quay lại Christian.
Leigh vươn tay sờ vào bạn. “Bọn mình có định thích nhau đâu,” cô cố giải thích, biết rằng những lời mình nói ra không có tác dụng vào lúc này. “Bọn mình - bọn mình, chỉ, tớ …”
“Im đi,” Kerry nói.
Câu nói như một cái tát thẳng vào mặt Leigh.
“Kerry,” Christian bắt đầu.
“Im ngay đi,” Kerry oà lên, nước mắt đã dâng đầy. “Tôi không muốn nghe ai trong hai người nói gì với tôi nữa hết!”
Trước khi Leigh kịp ngăn lại, Kerry đã quay người chạy lên hiên rồi biến vào trong nhà. Cánh cửa đóng sầm sau lưng cô.
Trong một giây ngắn ngủi Leigh nghĩ cô định nhảy xổ vào đống lá khô. Những cái lá khô đã chết như tình bạn của cô với Kerry.
Mặt Christian tái mét. “Bọn mình có nên chờ mấy phút rồi bấm chuông không? Có thể Kerry sẽ bình tâm lại.”
“Không. Lần này tin em đi. Đó nhất định không phải là ý hay đâu.”
Leigh quay gót và đi nhanh về chỗ xe. Sao mà cô ngu xuẩn thế nhỉ? Kerry và Christian chia tay nhau thì sao cơ chứ? Anh ấy là mối tình đầu đích thực của nó. Thấy anh ở bên cô gái khác thì phải đau đớn rồi. Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô. Và khi cái cô gái khác ấy lại là mình …
“Em không tin nổi là chúng ta đã làm điều này,” Leigh thì thầm khi Christian bước xe.
“Anh không nghĩ là Kerry lại phản ứng tệ như thế.” Christian gục đầu vào vô-lăng.
Leigh gỡ một cái lá dính ở đế giày và cáu kỉnh vứt ra ngoài cửa sổ xe. Họ đã tạo một mớ bòng bong rối tinh rối mù rồi.
“Bất kể em nghĩ gì ngay lúc này, bọn mình đã làm đúng,” Christian nói khi anh lái xe rời khỏi lề đường. “Kerry sẽ quen dần thôi.”
Nhưng Leigh biết giọng anh nói can đảm hơn tâm trạng bên trong của anh nhiều. Cô để ý thấy tay phải của anh run lên trên vô-lăng.
Không phải chỉ con gái mới có quyền đau khổ - con trai cũng có thể bị tổn thương không kém. Nhưng Christian không phải trải qua nỗi đau lớn nhất trong đời anh ấy, Leigh vừa nghĩ vừa nhìn đăm đăm ra ngoài cửa xe.
Anh không chà đạp lên trái tim người bạn thân nhất của mình.
Không Thể Chối Từ - Chương 13
Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 13
“Thời gian đứng về phía anh, vâng, đúng thế” ca sĩ Mick Jagger rên rỉ trong chiếc loa ở quán bán đồ ăn nhanh.
“Vâng, đúng thế,” Christian làu bàu, vò mảnh giấy gói bánh kẹp và nhắm ném vào thùng rác. Trượt rồi! Chẳng có gì tốt đẹp với anh trong những ngày này.
“Vâng, đúng cái gì?” Jason hỏi, đổ hai gói đường vào ly sôcôla nóng của mình. “Kinh quá đi mất,” Richie Perez nói, nhét ba miếng hành tây vào mồm cùng một lúc.
Jason cười tự mãn. “Ta không thể biết được ta sắp mất cái gì.”
Ồ, có chứ, tôi biết chứ, Christian nghĩ. Đã 13 ngày kể từ khi anh và Kerry chia tay và 12 ngày kể từ khi Leigh chúc anh có một cuộc sống tươi đẹp không có cô ấy. Christian đang bế tắc. Cặp kè với Jason và Richie không truyền cho anh thêm tí cảm hứng nào - chẳng thằng nào trong đám đi chơi với một cô gái lâu hơn một tháng. Anh rất quý tình bạn với chúng nó, nhưng tình trạng này chẳng ai giúp được gì mấy. Thật là rối rắm, lại đi thích cái người là bạn thân nhất của người mà mình từng hẹn hò. Một khi ta đã đi chơi với một cô gái, có thứ luật bất thành văn là ta không thể hẹn hò với bất cứ ai trong số bạn bè của cô ấy. Bạn bè là tối kỵ. Bị cấm trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Kể cả trường hợp lớn lên ở California, tóc đen, xinh đẹp như Leigh Ferelano. Christian không thể không nghĩ về cô. Leigh ở trong suy nghĩ của anh suốt ngày ở trường và cả trong những giấc mơ về đêm. Có điều anh phải dựa vào ký ức là chính, bởi vì anh đã tránh gặp cô hết mức có thể. Nếu gặp cô thì chắc chắn anh phải chào cô. Nếu anh chào cô thì họ sẽ nói chuyện với nhau …và, hừm, hiển nhiên đó là cách sự thể sẽ diễn ra. Tránh mặt bằng mọi giá.
“Cậu định thôi lơ ngơ tha thẩn thế này hay định tiếp tục loanh quanh với cái vẻ chó con bị lạc hết cả năm hả?” Jason hỏi.
Christian cố mỉm cười. “Sao đâu mà.”
Richie ợ một tiếng rõ to. “Cậu nên gặp gỡ ai khác đi.”
“Tớ biết.”
“Hơn nữa,” Jason thêm vào, “có vẻ Kerry không ngồi ủ rũ như cậu đâu. Victor Kowalski hôm qua chở nó về nhà đấy.”
“Cậu làm trò gì thế, gián điệp à.” Christian bực mình hỏi. Nhưng bản thân anh đã để ý thấy Victor và Kerry đang cặp kè với nhau lượn trong trường hơi nhiều.
“Chẳng qua tớ nghĩ cậu quan tâm thôi mà.”
Đầu tiên Christian đã nghĩ là Kerry đang cố chọc tức cho anh ghen. Rất có thể ban đầu cô ấy định thế. Nhưng biểu hiện trên mặt cô khi anh thấy cô ở bên Victor không phải là giả dối – có thể chắc chắn thế. Ban đầu anh thấy như hơi thất vọng, nhưng rồi lại chân thành mừng cho Kerry. Và nghe người khác nói về việc cô đang cặp với Victor, anh thấy mình dửng dưng kỳ lạ. Chắc chắn mọi cảm xúc anh có giờ đã dành hết cho việc suy nghĩ về Leigh rồi.
“Các cậu xong chưa?” Richie hỏi. “Tớ phải về nhà trước khi con Sasha nó phá tan nhà tớ ra.” Con chó giống Yorkshire của Richie có tiếng là phá phách khi bị nhốt trong nhà quá lâu.
Christian đổ phần còn lại trong đĩa vào thùng rác. “Cậu biết cậu nói gì về việc gặp gỡ ai khác không?”
“Ừ,” Jason vừa đứng lên vừa nói.
“Có một người ở trường Fillmore mà tớ rất thích.”
“Ai thế?” Richie và Jason đồng thanh hỏi.
“Leigh.”
“Leigh á?” Jason lặp lại. “Cậu với Leigh Ferelano á?”
Richie huýt sáo. “Rắc rối to rồi …”
“Với Leigh thì có gì sai trái?” Christian sửng cồ lên.
“Cậu không phải hỏi bọn tớ câu ấy,” Jason nói.
“Nhắc bọn tớ xem ai là bạn thân nhất của cô ấy.” Richie gãi cằm vẻ trầm ngâm. “Cô gì tóc vàng ấy.”
Christian quắc mắt. “Im đi.”
Richie cười khùng khục. “Hơn thế nữa, cô ấy có biết là cậu tồn tại trên đời này không?”
“Khi dự án sức khoẻ kết thúc, cô ấy tránh cậu càng xa càng tốt còn gì,” Jason nói.
Christian đẩy cánh cửa kính bước ra. “Ừ, cô ấy cố ý như thế. Cô ấy không muốn xúc phạm đến tình cảm của Kerry.”
“Có thể cậu vướng phải một lời nguyền độc địa rồi,” Richie nhận xét.
Jason kéo khoá áo khoác. “Thế cậu định bao giờ thì mời Leigh đi chơi?”
“Tớ mời rồi,” Christian nói. “Leigh từ chối tớ.”
“Nàng công chúa băng giá từ California.”
Christian lắc đầu. “Không, cô ấy tuyệt lắm. Chỉ trung thành với bạn thôi.”
“Này, nếu cậu thực sự mê nàng, có thể cậu cần bày tỏ cho nàng biết. Đừng chấp nhận tiếng không ấy là câu trả lời cuối cùng.” Jason khuyên.
Christian suy nghĩ trong giây lát. Có lẽ chờ đợi và hy vọng nàng quay lại không phải là việc nên làm. Có thể Jason đúng.
***
Christian bắt đầu thật chậm rãi, bằng những việc nhỏ nhặt mà anh hy vọng sẽ làm Leigh vui chứ không khiến cô phải bực mình: một miếng giấy nhắn nhỏ dán vào trong cánh cửa tủ của cô, xin cô cho anh một cơ hội. Một lời nhắn ngắn gọn vào máy trả lời tự động của cô, đề nghị điều tương tự. Và rồi, điều lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra - một quả bí ngô nhỏ vẽ hình hai gương mặt một buồn một vui ở hai phía, gắn kèm với bức ảnh chụp họ ở thác Niagara lồng trong khung gỗ giản dị.
Chẳng có việc nào có tác dụng. Cô không trả lời điện thoại của anh, cô không nhận cả quả bí ngô lẫn tấm ảnh và nếu có có thấy mảnh giấy nhắn thì cô cũng chẳng nói lời nào. Thế là Christian lao vào bóng đá, học hành và bạn bè. Không sao. Nhưng cũng không hay lắm.
Anh có thể sống mà không có bạn gái mà – có quái gì đâu, anh chả sống thế một năm là gì. Nhưng bây giờ anh không muốn thế nữa.
Anh muốn có được Leigh.
***
Trung tâm thương mại đông khá là đông, cho nên có thể dễ dàng chuồn vào cửa hàng áo len mà không bị để ý. Ngoại trừ người bán hang dáng chắc nịch mỉm cười vẻ phỉnh phờ với anh khi anh bước vào, chẳng ai thèm nhìn anh đến lần thứ hai.
Leigh đang đứng trên một cái thang gắn vào tường, soạn áo len trên những cái tủ tường đày màu sắc. Tóc cô được búi gọn ra sau gáy, cô đang mặc một cái quần Jeans rất đẹp và một cái áo cao cổ màu xanh vàng.
Christian chờ đến lúc mấy người xem hàng gần đó đi khỏi, anh rụt rè tiến đến bên cô. “Em đói không?” Anh giơ ra trêu ngươi cô một bịch bánh quế nướng ấm sực. “Bánh nóng mới ra lò đây.”
Leigh há hốc mồm. Có điều, đó là vì ngạc nhiên hay thích thú thì Christian chịu không nói được.
Anh mở bịch bánh, để hơi nóng thơm phức của nó bốc ra ngoài. “Anh cho em một cái bây giờ nhưng nó hơi dính đấy. Có lẽ anh phải chờ đến lúc em hết ca rồi.” Leigh nhảy xuống khỏi thang, lắc đầu. “Đừng làm thế này.”
“Làm gì cơ?” anh hỏi. “Mang một cái bánh quế cho bạn bè à?”
“Anh biết em định nói gì mà.” Cô thảng thốt nhìn quanh trung tâm. “Ai đó có thể nhìn thấy anh đấy.”
“Thế thì dễ sợ nhỉ,” Christian ngây mặt ra. “Tưởng tượng vụ xì-căng đan mà xem. Chàng mang đến cho nàng đề nghị hoà bình dưới dạng chiếc bánh quế.”
Leigh đành nhoẻn miệng cười. “Anh không thấy em đang làm việc à?”
Christian lôi từ trên mắc xuống một cái áo len màu đỏ tươi. “Em có cái áo này cỡ anh cần không?”
“Là cỡ bao nhiêu?”
“À, đó là cho bạn gái anh - thực ra cho người mà anh hy vọng sẽ là bạn gái anh. Có lẽ em có thể giúp được anh. Anh cũng không chắc lắm về sở thích của cô ấy.”
“Cô ấy ghét áo len,” Leigh bước lại chỗ anh. “Anh thử đến cửa hàng bán quần Jeans ở cuối dãy này xong.”
Christian buông cái áo len ra và bước tới sát cô. “Không, anh nghĩ là cô ấy thích áo len. Cô ấy sợ rằng những cô gái khác trong trường sẽ không thích cô ấy hay sao đó. Nhưng điều ấy không đúng đâu.”
“Christian…”
Anh để túi bánh lên cái thang. “Tại sao em không trả lời điện thoại của anh, Leigh?”
“Anh biết lý do mà.”
“Chẳng có nghĩa gì cả,” anh nói. “Kerry và anh là quá khứ rồi.”
“Em không thể.” Nhưng giọng cô đã dịu xuống.
Christian để tay lên vai cô và nhìn sâu vào mắt cô. “Anh muốn được hiểu thêm về em,” anh nài nỉ. “Làm ơn cho anh một lý do chính đáng để em không thể cho anh cơ hội đó đi.”
Leigh vùng khỏi tay anh rồi quay đi. “Bởi vì anh có cô bạn gái cũ tên là Kerry Cole.”
***
“Thế cậu nghĩ thế nào?”Kerry lôi từ tủ quần áo ra một cái áo len cổ trễ màu đen và một đôi tất ống màu đen, quẳng chúng lên giường cạnh một đôi tai hổ sọc cam và đen với một cái đuôi đồng màu.
“Đó là: một con mèo, không kêu meo meo,” Leigh trêu. Đêm nay cô ngủ lại nhà Kerry, đã 15 phút rồi cô ngồi khoanh chân trên sàn phòng ngủ của Kerry, cố nghĩ ra một ý tưởng cho trang phục Halloween.
“Cậu đã nghĩ ra gì chưa?” Kerry hỏi, vặn to radio lên.
Leigh nhún vai. “Cậu nghĩ một cái giá vẽ có được không?”
“Một cái giá vẽ à?”
“Tớ sẽ mặc áo thun bó màu trắng với quần nịt trắng và có thể đeo một giá vẽ sơn kín trên vai.”
“Cậu có thể lởn vởn đằng trước tiệm ăn và quảng cáo món đặc biệt trong ngày với bộ hoá trang ấy đấy.”
“Buồn cười thế còn gì.” Leigh lại vắt óc suy nghĩ mấy ý tưởng khác. Một người gốc Tây Ba Nha thế kỷ thứ 15 thì sao nhỉ? Hay một phi tần ở hậu cung Ấn Độ? Kerry lấy hết quần áo khỏi giường rồi nằm xoài ra. “Tớ rất mừng là kỳ học đã hết và chúng mình không phải đến lớp sức khoẻ lần nào nữa.”
Leigh gồng mình lên chờ nghe điệu công kích Christian quen thuộc. Mà cũng có thể là lời tán dương. Cô chẳng bao giờ biết chắc được điều gì sắp ra khỏi mồm Kerry. Nhưng chắc chắn là sôi nổi rồi. Suốt mấy tuần trước Kerry đã nói thao thao bất tuyệt về anh ấy - những điểm tốt, những điểm xấu và những điểm không tốt cũng chẳng xấu. Leigh lắng nghe tất cả với sự kiên nhẫn của một vị thánh. Và cô không bao giờ nhắc một lời về chuyện đã qua giữa hai người.
Không phải cô im lặng nghĩa là tình cảm của cô đã thay đổi. Rõ ràng cô đã bảo anh tránh xa cô. Nhưng cô không có ý như thế. Không hoàn toàn như thế. Leigh là một kẻ non nớt trong tình yêu. Một cái thiệp lãng mạn. Một món quà nhỏ. Một chuyến thăm chỉ để nói lời chào. Christian đã làm cả ba thứ. Cô thật dở hơi mới bỏ phí thời gian như thế. Chàng trai này là hoàn hảo với cô. Tuy nhiên, mỗi lần cô nghe Kerry xỉ vả anh, cô biết là cô đã làm đúng.
“Ừ, vì tớ bảo với Victor là tớ định học đạo đức học trong học kỳ tới – và anh ấy cũng thế.”
Leigh há hốc mồm ra. “Cậu nói cái gì?”
Kerry nhoẻn miệng cười. “Victor Kowalski à? Tiền đạo bóng rổ. Anh ấy định học lớp đạo đức học với tớ trong học kỳ tới.”
“Victor, cái anh chàng tóc vàng dễ thương có vẻ mặt hớn hở á?”
“Chính hắn đấy.” Lần đầu tiên trong gần ba tuần qua đôi mắt Kerry đầy rạng rỡ.
Leigh nuốt khan. “Điều này có nghĩa là cậu bỏ được Christian?”
Kerry nhìn xoáy lên trần nhà. “Tớ không biết. Gần như thế.” Cô lăn sấp lại. “Tớ chỉ biết là không còn giận mấy nữa.” Cô nhe răng cười bẽn lẽn. “Sau tất cả những phàn nàn rên rỉ mà tớ bắt cậu nghe, chắc cậu sắp giết tớ mất, nhưng tớ thực sự hy vọng rằng tớ và Christian còn có thể là bạn bè.”
Leigh quỳ nhổm lên. “Giết cậu á? Tớ nghĩ điều đó thật là tuyệt vời.”
“Có hoạ điên mới nghĩ rằng anh ấy không thay đổi.”
Leigh gật đầu.
“Và tớ nhận ra rằng tớ chắc chắn cũng đã thay đổi so với năm ngoái. Chúng tớ đã trở nên quá khác biệt.”
“Thế bây giờ cậu thấy chuyện ấy bình thường rồi à,” Leigh thì thầm.
“Ừ. Kể cũng buồn cười, nhưng tớ thấy thế thật.” Kerry nhặt chú rùa đồ chơi lên và nghịch mấy cái chân múp míp. “Nếu Christian không muốn ở bên tớ thì tớ phải chấp nhận thôi, dù có đau đến mấy.” Cô chỉ lá cờ của trường Fillmore trên bàn cô. Bên dưới lá cờ là một mảnh giấy xé từ vở ra, có ghi số điện thoại của Victor. “Phải sống tiếp thôi.”
Leigh trườn qua và ôm chặt Kerry. “Thật mừng được nghe cậu nói thế.”
Ít nhất cũng có một lần Leigh cảm thấy mừng khi ở lại học trong giảng đường chiều thứ Hai. Cô đã mở sách giáo khoa Tiếng Pháp để làm bài tập ngày hôm nay, nhưng ngay cả những từ mới dễ nhất cũng lộn tùng phèo với nhau trong đầu cô.
Cô đã ôn lại tình huống hàng triệu lần trong óc: Kerry và Christian đã chia tay. Kerry bảo cô nó đã bỏ được anh ấy. Mặc dù thật lạ lùng khi hẹn hò với người đã từng rất quan trọng với Kerry, Leigh cảm thấy cần phải có Christian - chắc chắn hai người hợp nhau đến nỗi những ý nghĩ uỷ mị mau chóng được dẹp qua một bên.
Cô hít mạnh một hơi. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa.
Leigh liếc nhanh xung quanh rồi đứng dậy đi lên phía trước giảng đường, cố tình đi qua bàn của Christian. Nhưng cũng không thành vấn đề vì anh thậm chí không nhìn cô. Điều đó chẳng có gì bất thường - từ sau buổi gặp gỡ ở hiệu áo len lần trước, anh đã tránh cô như tránh tà.
Một lời nhắn kẹp chặt trong bàn tay đẫm mồ hôi của cô. Đôi giày đế mềm của cô nghiến lép bép lên vải trải sàn. Thầy Simms theo dõi cô một cách ngờ vực từ phía trên giảng đường. Kế hoạch của cô phá sản.
“Em chỉ gọt bút chì thôi ạ,” cô tự dưng giải thích, làm bộ nhanh chóng gọt bút chì thật. Cô quay lại và đi về phía chỗ ngồi, mắt nhìn xuống đất.
Làm đi, làm đi, làm đi.
Với một vẻ thờ ơ giả tạo và một cú vẩy cổ tay, cô thả mẩu giấy lên bàn Christian rồi đi về chỗ nhanh như ma đuổi.
Các cảm xúc lẫn lộn tràn ngập lòng Leigh khi cô thấy Christian mở mẩu giấy ra: náo nức, bồn chồn, hạnh phúc.
Và cả sợ hãi lạnh người.
***
Hai giờ bốn mươi phút, Leigh đứng ở trước cổng trường, mỉm cười với mọi người khi họ rời khỏi trường, balô trên vai.
“Chúc buổi tối vui vẻ nhé!” Abigail Sundquist ngoái lại kêu to khi cô vội vã ngang qua chỗ Leigh đứng.
“Chúc cậu cũng thế!” Leigh nói, cố hết sức để trông bình thản.
Nếu anh ấy không đến thì cũng chẳng có gì to chuyện, Leigh tự nhủ. Mình sẽ vượt qua được. Thế nếu mình đã đưa cho anh mẩu giấy thật lòng nhất thế kỷ thì sao? Tối qua Leigh dành cả một tiếng đồng hồ để soạn thảo lá thư của cô. Sau dăm lần viết thử và một đống giấy vò nhàu vứt sọt rác, cuối cùng cô quyết định viết một lời nhắn thật giản dị: Christian là chàng trai đầu tiên khiến cô có tình cảm đặc biệt, và cô không thể tiếp tục giả vờ là cô không có cảm giác gì với anh trong khi cô cảm thấy tất cả mọi thứ mãnh liệt hơn bao giờ hết trong đời mình.
Cô muốn ở bên anh - nếu anh còn muốn ở bên cô.
“Này, Leigh, muốn đi nhờ không?” Jason gọi to từ bãi đậu xe.
Cô cắn môi, nhìn trộm vào trong cánh cửa kính khổng lồ dẫn vào đại sảnh của trường. Cô đã đứng đây được gần 10 phút rồi mà chẳng có dấu hiệu nào của anh cả. Trường này chẳng đến nỗi rộng gì cho lắm. Anh ấy đáng ra phải ở đây rồi. Mà anh vội vã rời giảng đường trước khi cô có cơ hội nói chuyện với anh, chẳng cho cô biết những lời lẽ chân thành của cô có làm anh mảy may động lòng không.
“Ừm, à …” cô tiến về phía chiếc xe Mustang của Jason. “Em nghĩ …”
“Em định đi đâu đấy?” Christian hỏi, hiện ra ngay bên cạnh cô. Anh giơ ra trước mặt cô một thứ có vẻ như một bó hoa dại được bó vội vàng. “Xin lỗi, anh đến muộn – cánh đồng đằng sau trường xa hơn anh tưởng.”
Leigh quay lại nhìn Jason, cậu đã ngồi vào sau tay lái. “Em không cần đi nhờ nữa,” cô kêu lên, thực sự kinh ngạc với niềm hạnh phúc tràn ngập mới xuất hiện trong lòng.
Jason nhe răng cười lại với họ. “Tôi cũng thấy thế.”
***
“Thế đấy.”
Christian đã lái xe đưa cô về nhà, và họ ngồi trên tam cấp nhà cô đã hơn một tiếng rồi, lúc nói chuyện, lúc không, ngắm những chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua trước nhà. “Anh thực sự thích em, Leigh.”
“Em cũng thích anh.” Cô quay mặt lại phía anh, mặt trời ấm áp cù trên má cô.
“Anh không muốn giục giã em bất cứ điều gì, em ạ.” Christian bảo cô, ngón tay anh dịu dàng đan vào tóc cô.
“Không đời nào,” Leigh thì thầm, nghiêng đầu về phía anh.
Và họ hôn nhau.
Mấy giây sau, khi rời nhau ra, Leigh không thể nhịn được cười toét miệng. “Em thật mừng là anh thích em.”
Christian cười vang. “Và anh cũng thật mừng là em thích lại anh.”
Leigh ngả đầu lên vai anh. “Nhưng …”
Christian gõ nhẹ đầu mình vào đầu cô. “Không nhưng gì nữa.”
Leigh cười khúc khích. “Được thôi, không nhưng gì nữa. Có điều chúng mình cần nói cho Kerry biết. Trước khi chúng mình … anh biết đấy, ở bên nhau.”
“Em nói đúng.” Christian nhặt một viên sỏi lên ném trúng vào một cây thông nhỏ. “Cô ấy nên nghe chuyện này từ chúng mình.”
“Anh nghĩ nó sẽ đón nhận chuyện này thế nào?” Leigh hỏi.
“Theo như anh thấy, cô ấy đang dành nhiều thời gian cho Victor K.” Christian bình luận.
“Vâng, nó thích cậu ta,” Leigh nói. “Và cậu ta đã gọi điện cho nó mấy lần.”
“Ồ.”
Leigh thận trọng liếc sang Christian. “Anh không ghen đấy chứ?” cô hỏi, nỗi sợ hãi gặm nhấm lòng cô.
“Không hề.” Anh nghiêng qua và hôn lên đỉnh mũi cô. “Anh thực sự mừng cho Kerry. Anh không bao giờ muốn nhìn cô ấy khổ sở. Và ngoài ra, như thế thì cô ấy sao còn có thể khó chịu với chúng ta được?” Christian vòng tay quanh người cô, cọ đầu cô vào thái dương anh.
Leigh xích lại gần. Christian nói đúng, cô nghĩ. Kerry không thể nổi điên vì chuyện này. Nó đã hoàn toàn bỏ được Christian. Hơn thế, nó chả muốn Leigh tìm được một anh chàng đặc biệt là gì.
Và sau 16 năm chờ đợi, cuối cùng cô đã có rồi.
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 13
“Thời gian đứng về phía anh, vâng, đúng thế” ca sĩ Mick Jagger rên rỉ trong chiếc loa ở quán bán đồ ăn nhanh.
“Vâng, đúng thế,” Christian làu bàu, vò mảnh giấy gói bánh kẹp và nhắm ném vào thùng rác. Trượt rồi! Chẳng có gì tốt đẹp với anh trong những ngày này.
“Vâng, đúng cái gì?” Jason hỏi, đổ hai gói đường vào ly sôcôla nóng của mình. “Kinh quá đi mất,” Richie Perez nói, nhét ba miếng hành tây vào mồm cùng một lúc.
Jason cười tự mãn. “Ta không thể biết được ta sắp mất cái gì.”
Ồ, có chứ, tôi biết chứ, Christian nghĩ. Đã 13 ngày kể từ khi anh và Kerry chia tay và 12 ngày kể từ khi Leigh chúc anh có một cuộc sống tươi đẹp không có cô ấy. Christian đang bế tắc. Cặp kè với Jason và Richie không truyền cho anh thêm tí cảm hứng nào - chẳng thằng nào trong đám đi chơi với một cô gái lâu hơn một tháng. Anh rất quý tình bạn với chúng nó, nhưng tình trạng này chẳng ai giúp được gì mấy. Thật là rối rắm, lại đi thích cái người là bạn thân nhất của người mà mình từng hẹn hò. Một khi ta đã đi chơi với một cô gái, có thứ luật bất thành văn là ta không thể hẹn hò với bất cứ ai trong số bạn bè của cô ấy. Bạn bè là tối kỵ. Bị cấm trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Kể cả trường hợp lớn lên ở California, tóc đen, xinh đẹp như Leigh Ferelano. Christian không thể không nghĩ về cô. Leigh ở trong suy nghĩ của anh suốt ngày ở trường và cả trong những giấc mơ về đêm. Có điều anh phải dựa vào ký ức là chính, bởi vì anh đã tránh gặp cô hết mức có thể. Nếu gặp cô thì chắc chắn anh phải chào cô. Nếu anh chào cô thì họ sẽ nói chuyện với nhau …và, hừm, hiển nhiên đó là cách sự thể sẽ diễn ra. Tránh mặt bằng mọi giá.
“Cậu định thôi lơ ngơ tha thẩn thế này hay định tiếp tục loanh quanh với cái vẻ chó con bị lạc hết cả năm hả?” Jason hỏi.
Christian cố mỉm cười. “Sao đâu mà.”
Richie ợ một tiếng rõ to. “Cậu nên gặp gỡ ai khác đi.”
“Tớ biết.”
“Hơn nữa,” Jason thêm vào, “có vẻ Kerry không ngồi ủ rũ như cậu đâu. Victor Kowalski hôm qua chở nó về nhà đấy.”
“Cậu làm trò gì thế, gián điệp à.” Christian bực mình hỏi. Nhưng bản thân anh đã để ý thấy Victor và Kerry đang cặp kè với nhau lượn trong trường hơi nhiều.
“Chẳng qua tớ nghĩ cậu quan tâm thôi mà.”
Đầu tiên Christian đã nghĩ là Kerry đang cố chọc tức cho anh ghen. Rất có thể ban đầu cô ấy định thế. Nhưng biểu hiện trên mặt cô khi anh thấy cô ở bên Victor không phải là giả dối – có thể chắc chắn thế. Ban đầu anh thấy như hơi thất vọng, nhưng rồi lại chân thành mừng cho Kerry. Và nghe người khác nói về việc cô đang cặp với Victor, anh thấy mình dửng dưng kỳ lạ. Chắc chắn mọi cảm xúc anh có giờ đã dành hết cho việc suy nghĩ về Leigh rồi.
“Các cậu xong chưa?” Richie hỏi. “Tớ phải về nhà trước khi con Sasha nó phá tan nhà tớ ra.” Con chó giống Yorkshire của Richie có tiếng là phá phách khi bị nhốt trong nhà quá lâu.
Christian đổ phần còn lại trong đĩa vào thùng rác. “Cậu biết cậu nói gì về việc gặp gỡ ai khác không?”
“Ừ,” Jason vừa đứng lên vừa nói.
“Có một người ở trường Fillmore mà tớ rất thích.”
“Ai thế?” Richie và Jason đồng thanh hỏi.
“Leigh.”
“Leigh á?” Jason lặp lại. “Cậu với Leigh Ferelano á?”
Richie huýt sáo. “Rắc rối to rồi …”
“Với Leigh thì có gì sai trái?” Christian sửng cồ lên.
“Cậu không phải hỏi bọn tớ câu ấy,” Jason nói.
“Nhắc bọn tớ xem ai là bạn thân nhất của cô ấy.” Richie gãi cằm vẻ trầm ngâm. “Cô gì tóc vàng ấy.”
Christian quắc mắt. “Im đi.”
Richie cười khùng khục. “Hơn thế nữa, cô ấy có biết là cậu tồn tại trên đời này không?”
“Khi dự án sức khoẻ kết thúc, cô ấy tránh cậu càng xa càng tốt còn gì,” Jason nói.
Christian đẩy cánh cửa kính bước ra. “Ừ, cô ấy cố ý như thế. Cô ấy không muốn xúc phạm đến tình cảm của Kerry.”
“Có thể cậu vướng phải một lời nguyền độc địa rồi,” Richie nhận xét.
Jason kéo khoá áo khoác. “Thế cậu định bao giờ thì mời Leigh đi chơi?”
“Tớ mời rồi,” Christian nói. “Leigh từ chối tớ.”
“Nàng công chúa băng giá từ California.”
Christian lắc đầu. “Không, cô ấy tuyệt lắm. Chỉ trung thành với bạn thôi.”
“Này, nếu cậu thực sự mê nàng, có thể cậu cần bày tỏ cho nàng biết. Đừng chấp nhận tiếng không ấy là câu trả lời cuối cùng.” Jason khuyên.
Christian suy nghĩ trong giây lát. Có lẽ chờ đợi và hy vọng nàng quay lại không phải là việc nên làm. Có thể Jason đúng.
***
Christian bắt đầu thật chậm rãi, bằng những việc nhỏ nhặt mà anh hy vọng sẽ làm Leigh vui chứ không khiến cô phải bực mình: một miếng giấy nhắn nhỏ dán vào trong cánh cửa tủ của cô, xin cô cho anh một cơ hội. Một lời nhắn ngắn gọn vào máy trả lời tự động của cô, đề nghị điều tương tự. Và rồi, điều lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra - một quả bí ngô nhỏ vẽ hình hai gương mặt một buồn một vui ở hai phía, gắn kèm với bức ảnh chụp họ ở thác Niagara lồng trong khung gỗ giản dị.
Chẳng có việc nào có tác dụng. Cô không trả lời điện thoại của anh, cô không nhận cả quả bí ngô lẫn tấm ảnh và nếu có có thấy mảnh giấy nhắn thì cô cũng chẳng nói lời nào. Thế là Christian lao vào bóng đá, học hành và bạn bè. Không sao. Nhưng cũng không hay lắm.
Anh có thể sống mà không có bạn gái mà – có quái gì đâu, anh chả sống thế một năm là gì. Nhưng bây giờ anh không muốn thế nữa.
Anh muốn có được Leigh.
***
Trung tâm thương mại đông khá là đông, cho nên có thể dễ dàng chuồn vào cửa hàng áo len mà không bị để ý. Ngoại trừ người bán hang dáng chắc nịch mỉm cười vẻ phỉnh phờ với anh khi anh bước vào, chẳng ai thèm nhìn anh đến lần thứ hai.
Leigh đang đứng trên một cái thang gắn vào tường, soạn áo len trên những cái tủ tường đày màu sắc. Tóc cô được búi gọn ra sau gáy, cô đang mặc một cái quần Jeans rất đẹp và một cái áo cao cổ màu xanh vàng.
Christian chờ đến lúc mấy người xem hàng gần đó đi khỏi, anh rụt rè tiến đến bên cô. “Em đói không?” Anh giơ ra trêu ngươi cô một bịch bánh quế nướng ấm sực. “Bánh nóng mới ra lò đây.”
Leigh há hốc mồm. Có điều, đó là vì ngạc nhiên hay thích thú thì Christian chịu không nói được.
Anh mở bịch bánh, để hơi nóng thơm phức của nó bốc ra ngoài. “Anh cho em một cái bây giờ nhưng nó hơi dính đấy. Có lẽ anh phải chờ đến lúc em hết ca rồi.” Leigh nhảy xuống khỏi thang, lắc đầu. “Đừng làm thế này.”
“Làm gì cơ?” anh hỏi. “Mang một cái bánh quế cho bạn bè à?”
“Anh biết em định nói gì mà.” Cô thảng thốt nhìn quanh trung tâm. “Ai đó có thể nhìn thấy anh đấy.”
“Thế thì dễ sợ nhỉ,” Christian ngây mặt ra. “Tưởng tượng vụ xì-căng đan mà xem. Chàng mang đến cho nàng đề nghị hoà bình dưới dạng chiếc bánh quế.”
Leigh đành nhoẻn miệng cười. “Anh không thấy em đang làm việc à?”
Christian lôi từ trên mắc xuống một cái áo len màu đỏ tươi. “Em có cái áo này cỡ anh cần không?”
“Là cỡ bao nhiêu?”
“À, đó là cho bạn gái anh - thực ra cho người mà anh hy vọng sẽ là bạn gái anh. Có lẽ em có thể giúp được anh. Anh cũng không chắc lắm về sở thích của cô ấy.”
“Cô ấy ghét áo len,” Leigh bước lại chỗ anh. “Anh thử đến cửa hàng bán quần Jeans ở cuối dãy này xong.”
Christian buông cái áo len ra và bước tới sát cô. “Không, anh nghĩ là cô ấy thích áo len. Cô ấy sợ rằng những cô gái khác trong trường sẽ không thích cô ấy hay sao đó. Nhưng điều ấy không đúng đâu.”
“Christian…”
Anh để túi bánh lên cái thang. “Tại sao em không trả lời điện thoại của anh, Leigh?”
“Anh biết lý do mà.”
“Chẳng có nghĩa gì cả,” anh nói. “Kerry và anh là quá khứ rồi.”
“Em không thể.” Nhưng giọng cô đã dịu xuống.
Christian để tay lên vai cô và nhìn sâu vào mắt cô. “Anh muốn được hiểu thêm về em,” anh nài nỉ. “Làm ơn cho anh một lý do chính đáng để em không thể cho anh cơ hội đó đi.”
Leigh vùng khỏi tay anh rồi quay đi. “Bởi vì anh có cô bạn gái cũ tên là Kerry Cole.”
***
“Thế cậu nghĩ thế nào?”Kerry lôi từ tủ quần áo ra một cái áo len cổ trễ màu đen và một đôi tất ống màu đen, quẳng chúng lên giường cạnh một đôi tai hổ sọc cam và đen với một cái đuôi đồng màu.
“Đó là: một con mèo, không kêu meo meo,” Leigh trêu. Đêm nay cô ngủ lại nhà Kerry, đã 15 phút rồi cô ngồi khoanh chân trên sàn phòng ngủ của Kerry, cố nghĩ ra một ý tưởng cho trang phục Halloween.
“Cậu đã nghĩ ra gì chưa?” Kerry hỏi, vặn to radio lên.
Leigh nhún vai. “Cậu nghĩ một cái giá vẽ có được không?”
“Một cái giá vẽ à?”
“Tớ sẽ mặc áo thun bó màu trắng với quần nịt trắng và có thể đeo một giá vẽ sơn kín trên vai.”
“Cậu có thể lởn vởn đằng trước tiệm ăn và quảng cáo món đặc biệt trong ngày với bộ hoá trang ấy đấy.”
“Buồn cười thế còn gì.” Leigh lại vắt óc suy nghĩ mấy ý tưởng khác. Một người gốc Tây Ba Nha thế kỷ thứ 15 thì sao nhỉ? Hay một phi tần ở hậu cung Ấn Độ? Kerry lấy hết quần áo khỏi giường rồi nằm xoài ra. “Tớ rất mừng là kỳ học đã hết và chúng mình không phải đến lớp sức khoẻ lần nào nữa.”
Leigh gồng mình lên chờ nghe điệu công kích Christian quen thuộc. Mà cũng có thể là lời tán dương. Cô chẳng bao giờ biết chắc được điều gì sắp ra khỏi mồm Kerry. Nhưng chắc chắn là sôi nổi rồi. Suốt mấy tuần trước Kerry đã nói thao thao bất tuyệt về anh ấy - những điểm tốt, những điểm xấu và những điểm không tốt cũng chẳng xấu. Leigh lắng nghe tất cả với sự kiên nhẫn của một vị thánh. Và cô không bao giờ nhắc một lời về chuyện đã qua giữa hai người.
Không phải cô im lặng nghĩa là tình cảm của cô đã thay đổi. Rõ ràng cô đã bảo anh tránh xa cô. Nhưng cô không có ý như thế. Không hoàn toàn như thế. Leigh là một kẻ non nớt trong tình yêu. Một cái thiệp lãng mạn. Một món quà nhỏ. Một chuyến thăm chỉ để nói lời chào. Christian đã làm cả ba thứ. Cô thật dở hơi mới bỏ phí thời gian như thế. Chàng trai này là hoàn hảo với cô. Tuy nhiên, mỗi lần cô nghe Kerry xỉ vả anh, cô biết là cô đã làm đúng.
“Ừ, vì tớ bảo với Victor là tớ định học đạo đức học trong học kỳ tới – và anh ấy cũng thế.”
Leigh há hốc mồm ra. “Cậu nói cái gì?”
Kerry nhoẻn miệng cười. “Victor Kowalski à? Tiền đạo bóng rổ. Anh ấy định học lớp đạo đức học với tớ trong học kỳ tới.”
“Victor, cái anh chàng tóc vàng dễ thương có vẻ mặt hớn hở á?”
“Chính hắn đấy.” Lần đầu tiên trong gần ba tuần qua đôi mắt Kerry đầy rạng rỡ.
Leigh nuốt khan. “Điều này có nghĩa là cậu bỏ được Christian?”
Kerry nhìn xoáy lên trần nhà. “Tớ không biết. Gần như thế.” Cô lăn sấp lại. “Tớ chỉ biết là không còn giận mấy nữa.” Cô nhe răng cười bẽn lẽn. “Sau tất cả những phàn nàn rên rỉ mà tớ bắt cậu nghe, chắc cậu sắp giết tớ mất, nhưng tớ thực sự hy vọng rằng tớ và Christian còn có thể là bạn bè.”
Leigh quỳ nhổm lên. “Giết cậu á? Tớ nghĩ điều đó thật là tuyệt vời.”
“Có hoạ điên mới nghĩ rằng anh ấy không thay đổi.”
Leigh gật đầu.
“Và tớ nhận ra rằng tớ chắc chắn cũng đã thay đổi so với năm ngoái. Chúng tớ đã trở nên quá khác biệt.”
“Thế bây giờ cậu thấy chuyện ấy bình thường rồi à,” Leigh thì thầm.
“Ừ. Kể cũng buồn cười, nhưng tớ thấy thế thật.” Kerry nhặt chú rùa đồ chơi lên và nghịch mấy cái chân múp míp. “Nếu Christian không muốn ở bên tớ thì tớ phải chấp nhận thôi, dù có đau đến mấy.” Cô chỉ lá cờ của trường Fillmore trên bàn cô. Bên dưới lá cờ là một mảnh giấy xé từ vở ra, có ghi số điện thoại của Victor. “Phải sống tiếp thôi.”
Leigh trườn qua và ôm chặt Kerry. “Thật mừng được nghe cậu nói thế.”
Ít nhất cũng có một lần Leigh cảm thấy mừng khi ở lại học trong giảng đường chiều thứ Hai. Cô đã mở sách giáo khoa Tiếng Pháp để làm bài tập ngày hôm nay, nhưng ngay cả những từ mới dễ nhất cũng lộn tùng phèo với nhau trong đầu cô.
Cô đã ôn lại tình huống hàng triệu lần trong óc: Kerry và Christian đã chia tay. Kerry bảo cô nó đã bỏ được anh ấy. Mặc dù thật lạ lùng khi hẹn hò với người đã từng rất quan trọng với Kerry, Leigh cảm thấy cần phải có Christian - chắc chắn hai người hợp nhau đến nỗi những ý nghĩ uỷ mị mau chóng được dẹp qua một bên.
Cô hít mạnh một hơi. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa.
Leigh liếc nhanh xung quanh rồi đứng dậy đi lên phía trước giảng đường, cố tình đi qua bàn của Christian. Nhưng cũng không thành vấn đề vì anh thậm chí không nhìn cô. Điều đó chẳng có gì bất thường - từ sau buổi gặp gỡ ở hiệu áo len lần trước, anh đã tránh cô như tránh tà.
Một lời nhắn kẹp chặt trong bàn tay đẫm mồ hôi của cô. Đôi giày đế mềm của cô nghiến lép bép lên vải trải sàn. Thầy Simms theo dõi cô một cách ngờ vực từ phía trên giảng đường. Kế hoạch của cô phá sản.
“Em chỉ gọt bút chì thôi ạ,” cô tự dưng giải thích, làm bộ nhanh chóng gọt bút chì thật. Cô quay lại và đi về phía chỗ ngồi, mắt nhìn xuống đất.
Làm đi, làm đi, làm đi.
Với một vẻ thờ ơ giả tạo và một cú vẩy cổ tay, cô thả mẩu giấy lên bàn Christian rồi đi về chỗ nhanh như ma đuổi.
Các cảm xúc lẫn lộn tràn ngập lòng Leigh khi cô thấy Christian mở mẩu giấy ra: náo nức, bồn chồn, hạnh phúc.
Và cả sợ hãi lạnh người.
***
Hai giờ bốn mươi phút, Leigh đứng ở trước cổng trường, mỉm cười với mọi người khi họ rời khỏi trường, balô trên vai.
“Chúc buổi tối vui vẻ nhé!” Abigail Sundquist ngoái lại kêu to khi cô vội vã ngang qua chỗ Leigh đứng.
“Chúc cậu cũng thế!” Leigh nói, cố hết sức để trông bình thản.
Nếu anh ấy không đến thì cũng chẳng có gì to chuyện, Leigh tự nhủ. Mình sẽ vượt qua được. Thế nếu mình đã đưa cho anh mẩu giấy thật lòng nhất thế kỷ thì sao? Tối qua Leigh dành cả một tiếng đồng hồ để soạn thảo lá thư của cô. Sau dăm lần viết thử và một đống giấy vò nhàu vứt sọt rác, cuối cùng cô quyết định viết một lời nhắn thật giản dị: Christian là chàng trai đầu tiên khiến cô có tình cảm đặc biệt, và cô không thể tiếp tục giả vờ là cô không có cảm giác gì với anh trong khi cô cảm thấy tất cả mọi thứ mãnh liệt hơn bao giờ hết trong đời mình.
Cô muốn ở bên anh - nếu anh còn muốn ở bên cô.
“Này, Leigh, muốn đi nhờ không?” Jason gọi to từ bãi đậu xe.
Cô cắn môi, nhìn trộm vào trong cánh cửa kính khổng lồ dẫn vào đại sảnh của trường. Cô đã đứng đây được gần 10 phút rồi mà chẳng có dấu hiệu nào của anh cả. Trường này chẳng đến nỗi rộng gì cho lắm. Anh ấy đáng ra phải ở đây rồi. Mà anh vội vã rời giảng đường trước khi cô có cơ hội nói chuyện với anh, chẳng cho cô biết những lời lẽ chân thành của cô có làm anh mảy may động lòng không.
“Ừm, à …” cô tiến về phía chiếc xe Mustang của Jason. “Em nghĩ …”
“Em định đi đâu đấy?” Christian hỏi, hiện ra ngay bên cạnh cô. Anh giơ ra trước mặt cô một thứ có vẻ như một bó hoa dại được bó vội vàng. “Xin lỗi, anh đến muộn – cánh đồng đằng sau trường xa hơn anh tưởng.”
Leigh quay lại nhìn Jason, cậu đã ngồi vào sau tay lái. “Em không cần đi nhờ nữa,” cô kêu lên, thực sự kinh ngạc với niềm hạnh phúc tràn ngập mới xuất hiện trong lòng.
Jason nhe răng cười lại với họ. “Tôi cũng thấy thế.”
***
“Thế đấy.”
Christian đã lái xe đưa cô về nhà, và họ ngồi trên tam cấp nhà cô đã hơn một tiếng rồi, lúc nói chuyện, lúc không, ngắm những chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua trước nhà. “Anh thực sự thích em, Leigh.”
“Em cũng thích anh.” Cô quay mặt lại phía anh, mặt trời ấm áp cù trên má cô.
“Anh không muốn giục giã em bất cứ điều gì, em ạ.” Christian bảo cô, ngón tay anh dịu dàng đan vào tóc cô.
“Không đời nào,” Leigh thì thầm, nghiêng đầu về phía anh.
Và họ hôn nhau.
Mấy giây sau, khi rời nhau ra, Leigh không thể nhịn được cười toét miệng. “Em thật mừng là anh thích em.”
Christian cười vang. “Và anh cũng thật mừng là em thích lại anh.”
Leigh ngả đầu lên vai anh. “Nhưng …”
Christian gõ nhẹ đầu mình vào đầu cô. “Không nhưng gì nữa.”
Leigh cười khúc khích. “Được thôi, không nhưng gì nữa. Có điều chúng mình cần nói cho Kerry biết. Trước khi chúng mình … anh biết đấy, ở bên nhau.”
“Em nói đúng.” Christian nhặt một viên sỏi lên ném trúng vào một cây thông nhỏ. “Cô ấy nên nghe chuyện này từ chúng mình.”
“Anh nghĩ nó sẽ đón nhận chuyện này thế nào?” Leigh hỏi.
“Theo như anh thấy, cô ấy đang dành nhiều thời gian cho Victor K.” Christian bình luận.
“Vâng, nó thích cậu ta,” Leigh nói. “Và cậu ta đã gọi điện cho nó mấy lần.”
“Ồ.”
Leigh thận trọng liếc sang Christian. “Anh không ghen đấy chứ?” cô hỏi, nỗi sợ hãi gặm nhấm lòng cô.
“Không hề.” Anh nghiêng qua và hôn lên đỉnh mũi cô. “Anh thực sự mừng cho Kerry. Anh không bao giờ muốn nhìn cô ấy khổ sở. Và ngoài ra, như thế thì cô ấy sao còn có thể khó chịu với chúng ta được?” Christian vòng tay quanh người cô, cọ đầu cô vào thái dương anh.
Leigh xích lại gần. Christian nói đúng, cô nghĩ. Kerry không thể nổi điên vì chuyện này. Nó đã hoàn toàn bỏ được Christian. Hơn thế, nó chả muốn Leigh tìm được một anh chàng đặc biệt là gì.
Và sau 16 năm chờ đợi, cuối cùng cô đã có rồi.
Subscribe to:
Comments (Atom)