Chương 10
“Thôi nào, các cô nương. Nếu các cô mà không rảo bước lên thì các cô cứ đợi 50 cái chống đẩy nhé.” Cô Barker, giáo viên trợ giảng môn thể dục của lớp con gái có mái tóc cắt như đàn ông vỗ mạnh hai bàn tay múp míp vào nhau.
“Không, cô cứ đợi thì có,” Kerry thì thào.
Leigh vén một lọn tóc bướng bỉnh khỏi mặt khi cô cùng Kerry, Allison và số còn lại trong lớp thể dục thất thểu chạy vòng thứ ba quanh sân buổi sáng thứ Hai này. Cô đã thấy đau thốn sườn. Tại sao họ lại không thể học trong nhà chứ? Các bảng đích bắn cung đã được sắp sẵn trong phòng thể dục rồi, thế mà khi cô Barker thấy nhiệt độ bên ngoài tăng lên và huấn luyện viên Johnson đưa bọn con trai ra tập bóng, cô liền khăng khăng bắt bọn con gái mặc quần nhẹ vào và tiến ra bãi.
“Cuối tuần vừa rồi cậu làm gì?” Allison hỏi Leigh, chiếc áo thun của trường trung học Fillmore màu trắng pha xanh lá cây đã ướt đẫm mồ hôi. “Kể cho tớ nghe chi tiết đêm ca nhạc đi. Tớ đã nghe nói vụ Kerry bị bỏ rơi rồi.”
Leigh liếc Kerry vẻ hối lỗi. “Tớ thật tiếc vì chuyện đó.”
“Quên chuyện ấy đi,” Kerry nói, mỉm cười yếu ớt khi họ vòng qua góc sân. “Tối khuya hôm qua lúc về nhà tớ đã nói chuyện với Christian. Anh ấy bảo là hai người đi chơi thác vui lắm.”
“Ở đó đẹp thật.” Leigh ngừng lời khi họ tiếp tục chạy, cố quên đi hình ảnh gương mặt đáng yêu của Christian trong chiếc áo mưa màu xanh. “Ước gì cậu đi cùng.”
“Bọn tớ còn mải tranh tài tại cuộc thi ở Syracuse.” Kerry cười toét miệng. “Bọn tớ bốc lắm nhé.”
“Ừ,” Allison chen vào. “Ngay mấy đứa mới vào cũng chơi hăng ghê.”
“Mà cậu có nghe thầy Lewis bảo gì với Jenny không?” Kerry hỏi. “Thầy ấy bảo nếu bọn mình cứ giữ phong độ ấy thì có thể được tham dự Cuộc tuần hành nhân ngày Lễ Tạ ơn ở Macy sang năm đấy!”
“Đã quá,” Allison vừa lau hơi nước trên cặp mắt kính vừa nói.
Đám con gái đã gần tới điểm giữa sân, đủ cách xa cô Barker để có thể chậm bước lại và nói chuyện to hơn.
“Cậu sao thế, Leigh?” Kerry hỏi. “Trông cậu làm sao ấy.”
Leigh nhún vai, gập người xuống xoa bắp chân đang đau. Sự thật cô không thể thôi nghĩ về Christian - về cái ngày tuyệt vời họ chia sẻ cùng nhau. “Mệt thôi ấy mà,” cô đáp, cảm giác tội lỗi đâm thẳng vào ruột gan cô.
Kerry đưa tay áo lên chùi mồm. “Khi hai người đi chơi thác, anh Christian có, ừm, có nói gì về tớ không?”
Leigh nhai nhai trong mồm. “Chỉ nói là anh ấy vui khi được về nhà và gặp lại cậu, đại loại thế.”
Nét cong khó chịu hiện lên trên vành môi Kerry. “Anh ấy làm tớ phát cáu lên rồi đấy.”
“Cậu nói cái gì thế?” Allison hỏi.
“Chuyện gì tớ làm cũng sai, còn anh ấy thì luôn luôn đúng.” Kerry cau mày. “Anh ấy cứ ám tớ cái vụ học hành, bảo tớ tham gia quá nhiều hoạt động…” Cô lắc đầu.
“Cứ như bố tớ ấy.”
“Thật không?” Leigh không thể hình dung Christian lại cư xử như vậy.
“Anh ấy mà còn nhắc đến cái nước Anh cổ kính hay ho ấy một lần nữa là tớ sẽ ói ra khắp mình con gấu Padington anh ấy tặng tớ cho mà xem.”
“Cho tớ gấu Paddy trước khi cậu làm thế nhé,” Leigh nói.
“Cho cậu đấy.” Kerry thổi bay đám tóc trước trán. “Có thể tớ quá quắt, nhưng toàn chuyên vụn vặt làm tớ khó chịu. Như chuyện bây giờ anh ấy đeo khuyên tai. Thật chịu hết nổi.”
“Đeo vào tai còn hơn đeo vào lưỡi,” Leigh thè lưỡi mình ra.
“Hôn một chàng trai đeo khuyên ở lưỡi đã lắm nhé,” Allison nói vẻ hiểu biết.
“Gớm quá!” Kerry và Leigh la lên.
Allison chộp lấy cánh tay Kerry. “Đừng nhìn, Dale Curtis và Victor Kowalski đang tia bọn mình đấy.”
Kerry và Leigh lập tức quay lại nhìn. Rõ ràng là đám com trai đang ngó lom lom về phía họ. Bị bắt quả tang, mấy anh chàng cười to, rồi vẫy tay.
“Sau hè trông Victor rắn rỏi hẳn ra nhỉ,” Allison vọt ra miệng.
“Mà cậu đã thấy mông anh chàng lúc mặc quần chơi bóng bầu dục chưa?” Kerry cười ranh mãnh.
“Cậu đã ngắm mông Victor à?” Leigh thì thầm.
“Tớ cũng là người thôi mà.”
“Nhưng không phải cậu … cậu chỉ để mắt đến Christian thôi sao?” Allison hỏi, mắt mở to. “Cậu là niềm hy vọng cho cái bọn ‘yêu thứ Ba, thả ra thứ Bảy’ như chúng tớ.” Kerry nhún vai khi họ vòng qua khúc quanh hướng về phía cô Barker, rảo bước lên một chút. “Dạo này tớ thấy tớ … tớ chỉ muốn mình được tự do lựa chọn, thế thôi.” Leigh và Allison há hốc mồm kinh ngạc.
“Nói lại xem nào?” Allison yêu cầu. Nhưng Kerry không còn bên cạnh họ nữa – cô đột nhiên tăng tốc lao vọt tới trước, để lại một đám bụi mù. Allison quay qua Leigh. “Tớ không ngờ nó lại nói như thế!”
“Tớ cũng vậy,” Leigh thì thầm.
Và mặc dù họ đang chạy tốc độ vừa phải, Leigh đột nhiên cảm thấy cứ như cuộc đời cô được tăng tốc đến chóng mặt.
***
“Anh không nói thế được!” Leigh tuyên bố. Tối đó là tối thứ Tư, Christian ghé qua sau bữa tối và họ trốn vào phòng giải trí gia đình của nhà Ferelano để làm nốt những công việc còn lại cho dự án của họ.
“Tại sao không?” Christian ngả người dựa ra lưng ghế sofa, cười khùng khục.
“Nếu thực tế cho thấy anh là bậc phụ huynh tốt hơn em thì anh biết làm thế nào được.” Leigh khoanh tay ngang cái áo len rộng lung thùng.
“Thực tế nào?”
“Anh đút chìa khoá vào lưng Charlie mỗi lần nó khóc.”
“Em cũng thế.”
“Anh viết theo dõi chi tiết tất cả mọi việc.” Christian nói tiếp.
Leigh vẫy vẫy quyển vở của cô trong không khí. “Em cũng có.”
Christian nhìn chằm chằm vào Leigh, mắt nheo lại nhỏ xíu. “Em có lau người hay thay tã cho Charlie không?”
“Không – nhưng chúng ta không phải làm việc đó.” Mắt Leigh cũng nheo lại nhỏ xíu. “Trừ khi anh làm đổ cái gì lên người nó hoặc … làm bẩn nó thôi.”
Christian cười vang, giơ cao hai tay, “chấp nhận buộc tội.”
Leigh mỉm cười. “Thế còn được.” Cô nhặt sổ ghi chép lên và lật qua trang sáu.
“Ta đã chứng minh được hai người có vai trò ngang nhau, hãy qua phần ba đặc điểm, tính cách mà ta muốn Charlie phát triển. Em chọn lòng nhân hậu, tinh thần trách nhiệm và hạnh phúc. Anh thế nào?”
“Sao lại không?”
“Hạnh phúc không phải là một đặc điểm bẩm sinh – đó là thứ mà em phải theo đuổi. Em biết đấy, mưu cầu hạnh phúc.”
“Chà, em nghĩ đó là một đặc điểm,” Leigh khăng khăng bướng bỉnh.
“Nếu thế có nghĩa là em luôn luôn làm điều khiến em hạnh phúc,” Christian nói. Leigh nín thở khi anh xích lại sát bên.
“Em có biết điều gì khiến em hạnh phúc không?” Christian dịu dàng hỏi, đầu gối anh khẽ va vào chân cô.
Leigh nuốt nước bọt. “Xin lỗi,” anh nói.
“Không sao đâu ạ.” Leigh hít mạnh một hơi, cố thư giãn. “Hạnh phúc à? Chắc chắn là em biết rồi: đi mua sắm này, đi lượn với bạn bè này …”
Christian lắc đầu. “Không, hạnh phúc ở đây cơ.”
Anh đặt tay lên ngực mình. Trái tim của Leigh chấp chới khi anh tiến lại gần hơn. Đừng làm thế, Leigh. Nhanh lên, nhớ ra đặc điểm tính cách khác đi, như là … như là …
Christian vươn người qua, vừa bẽn lẽn, vừa bồn chồn, chạm môi anh vào môi cô. Mất một giây Leigh quên sạch mọi thứ: quên mất mẹ cô đang nói điện thoại trong bếp, quên mất chương trình ti-vi mà cô thích sắp chiếu sau nửa tiếng nữa, quên rằng cô chưa tắm sau tiết thể dục hôm nay. Và quên cả lòng tốt lẫn trách nhiệm.
Cô chỉ biết cô đang ngồi trên tràng kỷ vải len ngứa ngáy, hôn Christian bằng cả tâm hồn mình.
Rồi cô nhớ ra. Anh là bạn trai của Kerry.
Leigh lùi lại, trống ngực đổ hồi, môi còn giữ lại dư vị của nụ hôn nồng thắm đầu đời, nụ hôn của Christian.
Sao mình lại làm thế được cơ chứ? Cô kinh hoàng. “Em nghĩ anh nên đi đi thì hơn,” Cô dằn lòng đuổi anh.
Christian giơ tay qua sờ vào vai cô nhưng cô lùi ra tận đầu bên kia của tràng kỷ. “Đừng,” cô thì thầm, thấy mình sắp bật khóc đến nơi. Anh phải đi. Anh phải rời khỏi đây ngay lúc này. Bởi vì nếu anh không đi, có thể cô lại để anh hôn cô lần nữa.
“Leigh, chúng mình cần nói chuyện.”
“Chẳng có gì để nói cả.” Leigh lập cập thu xếp giấy tờ ngổn ngang trên cái bàn nước.
“Này.” Christian lấy đầu gối huých cô.
Leigh hắng giọng. “Có chuyện gì ghê gớm đâu?” cô nói, lời nói vừa thoát ra khỏi mồm đã thấy vô lý. Này Leigh, hôn bạn trai của Kerry thì có gì ghê gớm không? Không, không có gì ghê gớm cả. “Chúng ta chỉ quá đà, thế thôi.”
“Quá đà vì cái gì thế?”
Leigh ngước mắt lên nhìn anh. Dại dột rồi.
Anh sà xuống sát cô.
“Vì hai con người đấu tranh chống lại sự lôi cuốn lẫn nhau, cái sự lôi cuốn nảy sinh từ giây phút họ thấy nhau lần đầu, giờ đã mệt mỏi và tự cho phép mình cảm nhận cái mà họ đã mơ hàng tuần nay à?” Christian dịu dàng hỏi.
“Anh xem quá nhiều phim tình cảm lãng mạn rồi.” Leigh nhặt một cái gối và chèn vào giữa hai người. Ồ, cô mỉa mai nghĩ, cái này sẽ ngăn được anh ấy.
“Xin em đừng tránh anh, Leigh. Anh đang rất bối rối. Anh …”
“Anh bối rối à? Thế anh nghĩ em cảm thấy thế nào?”
Christian ngồi đó một lúc lâu khổ sở, không nói một lời. Rồi anh nhặt sách vở và đứng lên.
“Bất kể em có thừa nhận hay không, em biết là anh đúng. Và anh,” anh hít sâu một hơi – “anh nghĩ em là cô gái tuyệt diệu nhất mà anh từng gặp,” anh ngừng lời rồi chạy xuống cầu thang.
Leigh ngồi bất động mất một lát sau khi cô nghe tiếng cửa trước sập lại, rồi cô chạy như bay lên lầu, về phòng ngủ của mình. Cô quăng người xuống giường, nằm yên lặng, cảm thấy tê cóng hồi lâu. Rồi cô vươn qua phía bàn trang điểm, nhặt cái gương có cán gỗ giơ ra trước mặt, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương.
Đôi môi cô ươn ướt và hơi sưng lên một chút. Lớp son màu hồng đã biến sạch không còn dấu vết.
Cô thấy nước mắt tràn ra trên má, vẫn chưa tin được rằng cô đã làm điều đó thật rồi. Cô đã tiến tới và hôn Christian Archer.
***
Ba mươi phút sau, khi chuông điện thoại reo, Leigh chưa bốc máy đã biết là ai.
“Alô?”
“Leigh, chúng mình cần nói chuyện.”
“Không,” Leigh nói, dậm chân lên cái thảm. “Không có gì để nói cả.”
“Nhưng em biết là có mà, Leigh. Em biết mà.”
Những giọt nước mắt trong veo lại dâng lên mắt cô. “Em không thể làm chuyện này, Christian ơi. Em là bạn thân nhất của Kerry.”
Christian thở dài. “Và em là người bạn rất tốt. Những gì anh cảm nhận về em không liên quan gì đến Kerry cả.”
Leigh nhắm tịt mắt lại, nhắm chặt đến nỗi những đốm vàng vàng đen đen nhảy nhót trong mắt cô.
“Nói chuyện với em trên điện thoại không được,” Christian nói. “Anh quay lại và…”
“Em nghĩ không nên đâu. Sắp chín giờ rồi …”
“Xin em đấy.”
“Em còn bài tập phải làm,” cô nói dối, liếc mắt nhìn đống bài vở đã làm xong xuôi xếp gọn trên bàn.
“Anh cần nói chuyện với em. Không phải chỉ về điều xảy ra giữa chúng mình mà còn về chuyện đang diễn ra giữa anh với Kerry.” Anh ngập ngừng. “Em cho anh một hai tiếng được không? Không lằng nhằng gì đâu mà. Chỉ là một cơ hội để chúng mình nói chuyện thôi. Và mình thấy rằng mọi chuyện không đúng thì nên dẹp sạch mọi thứ giữa hai chúng mình.”
“Còn nếu mọi chuyện là đúng?” Leigh hỏi, nhưng lại sợ phải nghe câu trả lời của anh.
“Thì chúng mình sẽ đi tiếp từ đó.”
Leigh cắn môi, nhớ lại cảm giác khi hôn anh. Cô biết cô nên nói không với anh. Chịu gặp Christian có thể là quyết định tệ hại nhất trong đời cô. Nhưng sự nài nỉ trong giọng nói của anh và sự tuyệt vọng trong trái tim cô khiến cô yếu đuối.
“Thứ Bảy nhé,” cô thì thầm. “Nhưng đừng mong đợi điều gì cả. Em nói thật lòng đấy.”
“Anh cũng thế.”
***
Sau khi gác máy, Leigh nhận ra rằng kể từ ngày chuyển đến Buffalo đến giờ, chưa bao giờ cô thấy cô đơn thế này. Cô có thể nói mọi chuyện với ai đây? Hiển nhiên không phải Kerry rồi. Mà cô cũng không thể nào gọi cho Lucy hay Allison được. Này, các cậu. Đoán thử xem gì nào? Tớ thích Christian, và anh ấy cũng thích tớ. Kinh chưa? Thở dài nặng nề, cô thơ thẩn ra hành lang. Cô biết ba cô đang dạy lớp ban đêm ở trường đại học. Leigh lê bước ra cầu thang để xuống phòng khách. Cô nghe thấy tiếng ti-vi và ánh sang hắt lên từ đó.
“Mẹ ơi!” Leigh gọi.
Mẹ cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải thô và xỏ đôi dép lê xù lông, cắm cúi với quyển lưu niệm bà đang làm dở. Đó là một sưu tập ảnh chụp các kỳ nghỉ của gia đình và những bữa tiệc sinh nhật. Tất cả bị nhét vào trong thùng khi họ chuyển nhà, và mẹ Leigh tự đặt cho mình nhiệm vụ dán toàn bộ ảnh vào album trước cuối năm nay.
“Con thức khuya thế, con yêu.” Bà Ferelano nói, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh bà trên sàn. Bà sờ tay vào gò má mới khô nước mắt của Leigh, vẻ lo âu. “Mọi chuyện ổn không con?”
Leigh khoanh chân ngồi xuống cạnh mẹ. “Không ổn lắm mẹ ạ.”
“Chuyện học hành à?”
Leigh lắc đầu, ti-vi đang chiếy quảng cáo đồ hoá trang lễ hội Halloween. Một nhóm người ăn mặc đủ kiểu đáng sợ nhảy múa quanh đống lửa. Có thể đó là giải pháp – cô sẽ đeo mặt nạ quanh năm để giấu đi gương mặt hối tiếc, tội lỗi, đầy dục vọng của mình.
“Con với Kerry cãi nhau chứ gì?”
“À …” Leigh bắt đầu, cố tìm lời phù hợp để giải thích. “Mẹ có nhớ Christian, bạn trai của Kerry không ạ?”
“Có…”
Cổ Leigh nghẹn lại. “À, chúng con, ừm, chúng con kiểu như, à, đã hôn nhau. Tối nay ạ.” Cô kết thúc, khóc ròng khi nói điều ấy thành lời. Cô xấu hổ liếc trộm mẹ.
Nhưng mẹ cô kéo cô lại gần. “Và con cảm thấy như thế nào?”
Những giọt nước mắt thi nhau lăn nhanh xuống cằm cô. “Thấy giống như đứa bạn tồi tệ nhất trên đời.” Leigh vùi mặt vào cổ mẹ. “Mẹ có nghĩ con là người tồi tệ không mẹ?”
“Tất nhiên là không rồi.” Mẹ cô đẩy cô ra và nâng vai lên đỡ ngang tai cô. “Cổ mẹ ướt hết rồi này con gái.”
“Con xin lỗi.”
Bà Ferelano vén tóc dính bết trên mặt ra cho con gái. “Đây có phải lần đầu không con?” Leigh hít một hơi dài. “Từ khi Christian mới về, Kerry đã bảo con rằng mọi thứ lạ lùng. Rằng tình cảm không được như trước đây.”
“Điều đó dễ hiểu thôi mà.”
Mẹ cô nhíu mày. “Nghe có vẻ như hai người đó cần nói chuyện với nhau chứ không phải dùng con làm người trung gian.”
“Con biết …” Leigh nhặt một bức ảnh lên. Đó là ảnh chụp vào kỳ nghỉ hè cuối cùng ở đảo Rhode, nơi cả nhà dành nguyên một tầng tham quan những biệt thự cổ lộng lẫy và ăn bao nhiêu là tôm hùm tươi với càng cua. Leigh mỉm cười bâng khuâng khi đặt bức ảnh xuống. Mọi chuyện khi đó sao mà dễ dàng thế. “Thế chuyện hôn nhau thì thế nào?” mẹ cô hỏi.
Leigh nhún vai. “Christian bảo con rằng anh ấy đang lưỡng lự về tình cảm với Kerry… và anh ấy vô cùng thích con.” Cô ngập ngừng. “Mà con cũng thích anh ấy mẹ ạ. Con thậm chí đã bảo anh ấy rằng con sẽ gặp anh ấy để nói chuyện về tất cả vào thứ Bảy này.” Leigh cúi gằm mặt. “Mẹ nói đi. Nói rằng còn là một người xấu xa đi mẹ.”
“Nếu hai đứa bọn con chỉ mới hôn nhau thôi” - mẹ nhìn Leigh nghiêm khắc – “mà tốt nhất là chỉ có vậy” – Leigh gật đầu lo lắng – “thì con chẳng làm gì sai cả.”
“Mẹ nghĩ thế thật hả mẹ?”
“Phải.” Giọng mẹ nghiêm trang hơn. “Con sẽ gặp Christian và nói chuyện. Nhưng nếu bọn con khám phá ra rằng nụ hôn đó có ý nghĩa nhiều hơn là một phút giây bốc đồng thì hai đứa phải bảo cho Kerry biết. Đó là điều cần làm.”
Vẫn còn ngượng khi nghe mẹ nói “phút giây bốc đồng,” Leigh gật đầu.
Còn ba ngày nữa là đến thứ Bảy.
Chỉ có ba ngày để quyết định cái điều mà có thể làm thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
No comments:
Post a Comment