Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 5

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ

Chương 5

“Cậu xem cái váy sợi móc mới này này. Tớ phải mua cái này mới được.” Leigh quay lại nhìn Rochelle, cô bạn hay tán phét, cô bạn cùng làm thêm ở cửa hàng áo len. Rochelle đáng lẽ phải đảm bảo rằng các cỡ áo ở đúng chỗ của nó – những cái áo len nâu thành từng chồng cỡ nhỏ, cỡ trung và cỡ lớn. Nhưng thay vì làm việc, cô ta lại cứ đứng nhìn chết mê chết mệt cái ô trưng bày mới mà người ta vừa dựng chiều nay. “Chẳng đẹp là gì?” Rochelle nói, sờ tay vào vải.
Leigh nhướng lông mày. “Cậu chắc đó là váy không? Tớ nghĩ đó là một cái áo vét.” Đôi mắt to của Rochelle ngắm nghía Leigh kỹ càng. “Cậu mà mặc cái này là đẹp chết luôn,” cô tuyên bố.
“Thật không?” Leigh nhìn chằm chằm vào cái áo vét hay đúng hơn, cái váy. Rochelle thở dài rồi đi mở cửa phòng thử đồ cho một khách hàng. “Giá tớ mà có thân hình như của cậu, cậu cứ tin là tớ sẽ mặc nó ngay.”
Leigh nhìn thoáng qua hình ảnh cô phản chiếu trong tấm gương. Cô không phải là Pamela Lee, nhưng cô đã bắt đầu “nảy nở”, theo như cách mẹ cô nói. Năm ngoái cô cao lên hai phân, đã qua lâu rồi những ngày chán ngắt, cái thời cô có thể mặc áo lá nhảy dây mà chẳng ai thèm để ý.
Leigh trở lại bàn để những chiếc áo len mà cô đang xếp dở. Bên này vào, bên kia vào, tay này vào, tay kia vào, gập một lần, kiểm tra cỡ, xếp lên giá. Leigh khéo léo xếp một cái áo đan nữa. Một công việc nhạt nhẽo, đúng thế, bởi cô chỉ vừa mới xếp đống đồ cho ngăn nắp lại thì lại có khách hàng nào đó tới, ướm một chiếc áo lên tay, rồi ít giây sau lại vứt bừa nó xuống bàn.
Cửa hàng áo len là một trong những cửa hàng được ưa chuộng nhất trong khu mua sắm này, bán tất cả mọi thứ từ những bộ áo len đôi nhạt màu tới những chiếc áo thể thao xốp nhẹ có khóa kéo. Leigh thường làm một ca cuối tuần và một buổi tối trong tuần. Cô muốn có tiền riêng, dù rốt cuộc cô lại tiêu hết phần lớn vào chính cái cửa hàng này. Ai có thể bỏ qua hàng giảm giá đến bốn mươi phần trăm cơ chứ?
Cô vừa cúi xuống nhặt một cái áo rơi ra khỏi giá để hàng thì một giọng nói quen thuộc thỏ thẻ bên tai, “Xin chào, cậu bán có nhiều áo không?”
Leigh ngẩng đầu lên, thấy Kerry đứng với Christian, tay xách túi hàng mua ở khu Nine West. Kerry mặc chiếc áo xanh nhạt làm nổi bật đôi mắt của cô và hợp cực kỳ với cái quần da lộn màu xanh ôliu. Christian trông như vừa mới từ một chiếc thuyền câu lên bờ với đôi má đỏ ửng, đội mũ sợi đan và mặc một chiếc áo len câu cá màu đen. Trừ việc hầu hết những người câu cá không địu vòng quanh cổ và không khoác một túi tã màu đỏ tươi trên vai.
“Chào em,” Christian mỉm cười, nói. Đôi mắt màu nâu lục nhạt của anh lấp lánh dưới ánh sáng chói lòa của dàn đèn chiếu. 
“Chào hai người,” Leigh đứng lên, bụng cô đột nhiên nôn nao. “Chuyện gì thế?” 
Kerry ngáp dài. “Làm công việc của phụ huynh thôi.”


“Chào Charlie đi nào,” Christian nói, huých nhẹ vào cái địu.
Cô Duncan đã phân phát lũ búp bê trong buổi học ngày thứ Năm, và khi Christian phát biểu là em bé của họ giống hệt chú hề Charlie, Leigh đã không cãi lại. Cô với tay véo ngón chân con búp bê, cánh tay cô chạm nhẹ vào bụng Christian. Sự va chạm ấy phóng một tia điện vào xương sống cô, làm gò má cô đỏ nhừ vì xấu hổ. Có chuyện gì với cô thế này?
Leigh bồn chồn nghịch sợi dây chuyền trên cổ. “Thằng bé có ngoan không anh?” cô hỏi. “Thất bại thảm hại,” Kerry nói, vừa nhìn Christian vừa lắc lắc đầu giả bộ chán nản. Leigh cười to.
“Bọn mình vừa ăn một chút ở khu ăn uống đằng kia, và mọi người đều nhìn bọn mình,” Kerry nổi cáu. “Đầu tiên họ tỏ vẻ không thể tin nổi hai đứa trẻ kia lại có con. Rồi khi họ nhận ra đó là búp bê thì họ lại nghĩ là bọn mình chập mạch.”
“Có mấy người còn hỏi bọn anh đang làm cái trò gì. Khi bọn anh kể, mọi người lại cho là việc này rất hay,” Christian thêm vào. Anh đung đưa cái chìa khóa chăm bé ở cổ tay. “Cho tới giờ nó mới khóc một lần vào buổi tối, mà đó là vì anh đặt nó nằm sấp lúc anh đang mở dây an toàn ở ghế đi xe ra.”
“Y như sách dạy nhỉ,” Leigh vừa gật đầu vừa nói. Nếu họ đưa lũ búp bê đi đâu bằng xe hơi, họ nhất thiết phải dùng những cái ghế đi xe mà cô Duncan mượn của những cửa hàng bán đồ trẻ em ở trong vùng.
“Em hy vọng Jason ổn thỏa với thằng To mồm,” Kerry nói. Con búp bê của Jason và Kerry bắt đầu khóc ngay từ khi họ nhận nó. Cái tên To mồm thật đúng y. “Chả hiểu sao Jason có vẻ không hợp làm cha lắm.”
“Sao cậu nói vậy?” Leigh hỏi.
“Ồ, sáng hôm qua anh ấy bỏ To mồm vào trong tủ phải đến hai mươi phút ấy.” Kerry thở dài nặng nề. “Chúng tớ sắp bị phạt nặng vì tội ấy cho mà xem.”
“Hai người đi đâu đấy?” 
“Đi xem phim,” Kerry nói.
“Rồi ăn qua loa ở khu Mexico.” Christian vỗ vỗ bụng. “Món bánh thịt bò rán béo ngậy đặc biệt ở đó ngon tuyệt cú mèo nhé.”
“Chẳng phải anh mới ăn xong à?” Leigh hỏi. 
Christian cười nhăn răng. “Sẵn sàng cho tăng hai rồi.”
Leigh nhăn nhó. “Em luôn tự hỏi hạng người nào lại đi ăn thứ bánh thịt chiên giòn đó.” Cái lúm đồng tiền trên má Christian sâu hoắm. “Chỉ có hạng nhếch nhách khốn khổ như anh thôi.”
Trong một thoáng Leigh hồi tưởng lại cái đêm cô gặp Christian lần đầu tiên. Nụ cười, đôi mắt, mái tóc ấy …
Bạn trai của bạn thân nhất của mày đấy … Leigh chớp mắt, quay lại hiện tại và bắt tay vào sắp xếp cho ngăn nắp, có hệ thống một kệ đầy áo len có nẹp viền. “Hai người định xem phim gì?” cô hỏi, mắt nhìn chăm chăm cái thảm màu be dưới chân mình. 
“Bộ phim về loài giống lạ ý mà, về những con giun đất giết người ấy.” Christian che tai Charlie lại. “Anh không muốn làm chú bé này sợ đâu.”
“Bộ phim về loài giun đất sinh sôi nảy nở ở tâm trái đất rồi bắt đầu xâm chiếm những bãi cỏ của loài người á?” Leigh háo hức. “Em thèm xem bộ phim ấy muốn chết.” 
“Nhưng cậu ghét loại phim khoa học viễn tưởng cơ mà!” Kerry nói.
“Cậu chả bịt tai suốt bộ phim Lửa ngoài Trái đất còn gì!”
“Ừ, nhưng làm sao tớ có thể chế giễu chúng được nếu tớ không xem?”
“Nói hay lắm.” Christian quay qua Kerry. “Chúng mình có thể đi vòng vòng chờ tới khi Leigh hết ca rồi cả bọn mình cùng đi xem phim với nhau em nhỉ.”
Kerry hắng giọng. “Có điều Leigh làm việc đến tận mười giờ cơ,” cô nói rõ. Leigh có cảm giác kỳ cục là không rõ tại sao cô đã phá hoại những giây phút riêng tư cần thiết giữa hai người bạn, Christian và Kerry. Kerry không muốn mình đi, Leigh nhận ra. Nó muốn ở một mình với Christian. Và với những rung cảm kỳ lạ cô thấy tối nay, tốt hơn hết là cô nên về nhà mà xem ti-vi một mình. 
“À, ừ,” Leigh gật đầu thoái thác. “Kerry nói đúng đấy ạ. Dù sao thì cũng cám ơn hai người.”
Quai hàm của Kerry lỏng ra. “Nếu cậu có thể về sớm hay sao đó…”
“Anh không phiền nếu mình lỡ mất mấy phút đầu tiên của buổi chiếu đâu,” Christian cam đoan với cô. “Đằng nào thì họ cũng giới thiệu đủ thứ trong mười phút đầu ấy mà.” “Em thực sự không thể đi.” Leigh giả bộ ngáp to, sái cả quai hàm. “Em thấy hơi mệt. Gấp áo len nhiều là bị như thế đấy.”
Kerry nhún vai. “Ừm, nếu cậu chắc chắn là …!”
Leigh gật đầu. “Chắc mà. Hai người có thể kể lại cho tớ nghe sau.”
“Cái lũ giun đất sẽ nhớ em cho mà xem,” Christian bảo cô khi Kerry ngoắc lấy tay mình vào tay anh. “Cơ hội cuối cùng của em đây này.”
Leigh cười vang, xua họ ra ngoài. “Nhớ tử tế với bé Charlie đấy.”
Kerry tặng cô một ánh nhìn cảm kích khi cùng với Christian ra khỏi cửa hàng.
“Ai vậy?” Rochelle hối hả chạy lại, vừa đi vừa điều chỉnh thẻ tên của mình. “Anh chàng trông dễ thương thật!”
“Bạn trai của bạn tớ.” Leigh vén gọn mớ tóc ra khỏi cái cổ đầy mồ hôi của mình. Tại sao ở đây đột nhiên lại nóng thế nhỉ?
“Thật không? Theo cái cách mà anh ta nhìn cậu, tớ có thể nói là anh ta đang cặp nhầm người rồi.”
“Cái gì?” Leigh thấy tinh thần mình rệu rã. Đó là điều điên rồ nhất cô được nghe trong cả ngày hôm nay. Phải nói là trong cả tuần ấy. “Cậu không biết là cậu đang nói cái gì đâu.” Rochelle nhún vai và bắt đầu thu xếp một giá treo áo vét len, miệng huýt sáo một điệu nhạc phim Bảo mẫu. Cứ mấy giây lại liếc trộm Leigh.
“Thôi nào, nói toạc ra đi cho xong,” cuối cùng Leigh nói, biết rõ rằng nếu cô không bảo Rochelle nói ra thì suốt buổi làm còn lại lúc nào cô cũng có cảm giác cô ta đang nhìn mình.
“Nó giống như là giữa hai người bọn cậu có cái gì đó - phản ứng hoá học gì gì ý mà.” 
“Phản ứng hoá học á?”
Rochelle gật đầu. “Cậu biết đấy, những cái nhìn không dứt ra được, những nụ cười bồn chồn, những biểu hiện e thẹn nữa.”
“Phản ứng hoá học duy nhất mà tớ hiểu được tý chút trong năm học này có liên quan đến nitrat và phốt phát thôi.” Một dòng người đang xếp hàng chờ thanh toán ở cuối cửa hàng và Leigh hối hả quay lại để chờ người khách tiếp theo.
Rochelle vớ vẩn thật, Leigh nghĩ. Nếu cô có bất cứ phản ứng nhỏ nào với Christian thì chẳng qua là vì anh đáng mến thôi. Bất kể Christian hay một người lạ hoàn toàn, việc nói chuyện với một anh chàng đẹp trai luôn khiến cô bối rối.
“Đến lúc cô ra đây rồi đấy,” Nadine nổi nóng. Nadine là một sinh viên đại học dáng cao ráo, mặt mũi nghiêm nghị. Cô ta vào làm ở cửa hàng này trước Leigh một tuần mà lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây có thâm niên. “Tôi bận kinh người.”
“Đó gọi là công việc thôi,” Leigh lầm bầm trong miệng. Cô vớ lấy cái máy soi và bắt đầu nhấn chuông gọi người khách tiếp theo thanh toán. Một chiếc áo len câu cá màu đen. “Chúng tôi có bán mấy cái mũ sợi đan đẹp tuyệt vời trông rất đáng yêu khi đi cùng với cái áo này …” 

***
Leigh khó khăn lắm mới đợi được tới khi về nhà và đá tung đôi ủng da màu đen cô diện để đi làm. Gập áo len và mỉm cười với khách hàng thì dễ, nhưng phải đứng năm tiếng đồng hồ liên tục, trong đó có ba tiếng đứng cạnh Nadine, thì thật đau khổ. Mẹ làm cô bất ngờ khi để dành cho cô một đĩa mỳ Ý ngon lành - thậm chí bà còn rắc lên trên một ít phomát tươi rồi bỏ lò cho tới khi phomát nổ bong bóng và ngả sang màu nâu, đúng như Leigh vẫn thích.
Sau khi ăn xong, Leigh và mẹ mặc quần áo ngủ và nằm xem bản tin 11 giờ rồi xem phim truyền hình. Nhưng khi hết phim rồi, mắt Leigh vẫn cứ tỉnh thao láo. Cô hôn mẹ, chúc bà ngủ ngon rồi đi chuệnh choạng xuống cầu thang về phòng ngủ của mình. Bảo với Kerry và Christian rằng cô bị mệt hoá ra chẳng phải là nói dối tý nào cả.
Cô vừa ngủ thiếp đi được mấy giây thì tiếng chuông chói tai của chiếc điện thoại làm cô giật mình hoảng hốt.
“Alô?” Leigh nhấc máy, lầm bầm.
“Này, tớ đây.” Giọng Kerry thì thào. “Tớ có đánh thức cậu không?”
“Không,” Leigh thầm thì, tay dò dẫm tìm đồng hồ. Đã 12 rưỡi rồi.
“Bảo với ba mẹ cậu là tớ rất rất xin lỗi vì gọi vào giờ khuya khoắt thế này nhé.” Leigh kê gối xuống dưới đầu, đỡ cho cô thẳng dậy. “Ba mẹ tớ ngủ say lắm, có chuông báo động kêu trong nhà thì hai người cũng không biết đâu. Có chuyện gì à?” “Tớ không ngủ được … Tớ cứ thao thức,” Kerry nói. “Bực mình.”
“Tại sao?”
Có tiếng thở dài thườn thượt. “Tối nay thật là … thật là thất vọng không chịu được.” 
“Cậu và Christian cãi nhau à?” Leigh hỏi.
“Không, nhưng cãi nhau có khi còn hay hơn.” 
Leigh ngập ngừng, “Ý cậu là thế nào?”
“Ừm, bọn mình mua mấy thứ để ăn rồi đến gặp cậu, đi lòng vòng trong khu mua sắm rồi đi xem phim rồi đi về nhà.” 
“Thế …rồi” Leigh gợi ý.
“Hai bên đã không gặp nhau suốt một năm trời mà chẳng có gì hay ho để nói cho nhau nghe cả.” 
“Hai người đúng là có vẻ hơi xa cách một chút, ” Leigh thừa nhận, lăn người nằm nghiêng ra.
“Đúng không? Như thế nào?” 
“Tớ không biết; cũng có gì lạ lắm đâu. Hơi căng thẳng một chút, có lẽ thế. Kiểu như lo âu ấy.”
Leigh cởi đôi tất ngắn mà cô mang đi ngủ, ném xuống sàn. “Có thể cậu đã coi trọng buổi tối nay quá đáng. Bộ phim thế nào?”
“Cũng được. Nhưng ngồi im lặng trong rạp suốt hai tiếng đồng hồ không làm quan hệ của bọn tớ khá lên tý nào.”
“Hai người đã ở bên nhau cả buổi tối cơ mà - chắc phải nói chuyện gì chứ.” 
“Ừ, nhưng cứ như là bọn tớ ở hai tần số khác nhau ấy. Christian nói nhiều với nước Anh và bạn bè của anh ấy, toàn những thứ kiểu như thế, và tớ cố tỏ ra quan tâm. Trong khi chẳng hiểu sao tớ lại chỉ thích nói chuyện về bọn tớ, về những thứ mà cả hai đứa thích làm.”
“Ví dụ như?”
“Tớ không biết – các trận bóng bầu dục này, nghe nhạc, xem ti-vi, đi chơi với nhau chẳng hạn.” Kerry ngừng lại. “Những thứ rất bình thường, thực tình là thế, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ chúng bình thường khi bọn tớ ở bên nhau. Bọn tớ khiến những chuyện ấy thú vị.”
Leigh nhớ lại buổi nói chuyện tối thứ Tư ở quán Jerry. “Có điều, hai người đã thay đổi rồi.”
“Tớ không thay đổi!” Kerry la lên.
“Khi Christian rời khỏi đây cậu đã tham dự đội nghi thức chưa?”
“Chưa …” 
“Thế còn hội đồng học sinh?” 
“Chưa, nhưng …”
“Rồi cậu có nghĩ đến chuyện mùa xuân năm nay ra nước ngoài tham gia đội đua xe không?”
“Chẳng gì trong những thứ ấy làm thay đổi con người tớ cả!” Kerry quả quyết. 
“Chắc chắn là có,” Leigh cãi lại. “Và Christian cũng đã thay đổi. Anh ấy bây giờ chơi bóng đá chứ không chơi bóng bầu dục. Và mới hôm nọ cậu nói rằng anh ấy nghiêm túc với học hành hơn trước nhiều.”
“Nhưng tớ không nghĩ rằng việc tham gia các câu lạc bộ hay những thứ tương tự là vấn đề đâu,” Kerry vừa nói vừa sụt sịt. “Cái làm tớ lo lắng là quan hệ của hai đứa bọn tớ cơ.” Leigh suy nghĩ trong giây lát. “Có thể hai người nên làm những điều mới mẻ cùng nhau chứ đừng cố làm những việc mà hai người đã quen làm nữa.”
“Chẳng hạn cái gì?”
“Bất cứ cái gì. Tớ thấy hình như càng cố nắm bắt những gì đã có một năm trước thì cả hai người càng khó sống vui vẻ hơn.”
“Tớ không biết nữa, có lẽ thế.” Kerry ngáp dài. “Tớ nghĩ là tớ thấy buồn ngủ rồi.” 
“Tớ tẻ nhạt đến mức ấy cơ à?”
“Không, cậu tuyệt vời lắm. Tớ chỉ không thể nghĩ thêm gì trong buổi tối hôm nay nữa thôi.”
“Ừ, hy vọng là tớ giúp được cậu.”
“Cậu đã giúp rồi còn gì. Ngày mai gọi cho tớ nhé.” 
“Được. Chào cậu.” 
“Chào cậu.”
Leigh cúp máy và cuộn mình trong chăn, đầu óc quay cuồng. Có bao điều phải suy nghĩ khi ta có người yêu, bao nhiêu vấn đề có thể phát sinh. Ta thực sự phải chắc chắn rằng ta đã chọn đúng người để yêu. Nếu chọn đúng thì việc giải quyết mọi thứ hiển nhiên là đáng công đáng sức. Nhưng nếu chọn không đúng thì sẽ phí phạm cả thời gian và cả tình cảm của mình.
Vì Kerry, Leigh hy vọng mình sẽ phát hiện được bản thân đang ở trong tình huống nào trước khi quá muộn.

Đọc lại Chương trước
Quay về Chương 1

No comments:

Post a Comment