Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 15

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 15


“Trò Cole! Nếu tôi phải nhắc trò một lần nữa là cẩn thận với gậy đó thì trò sẽ phải ngồi mọc rễ trong phòng tôi sau giờ học này đấy!” Cô Barker vừa thổi còi rít lên vừa nhìn trừng trừng vào Kerry.
Leigh nắm chặt cái cán gỗ của cây gậy hockey và hướng mặt về phía trước, khuỵu gối xuống chờ đợi. Sau chuyện xảy ra hôm trước, cô sợ đến trường muốn chết. Đầu tiên cô đã nghĩ đến chuyện giả vờ đau ốm gì đó, nhưng cô biết chắc chắn mẹ cô sẽ không tin. Ngoài ra, như thế thì sẽ giống như cô sợ phải đối mặt với Kerry. 
Mà đương nhiên là cô sợ rồi.
Và đối mặt với bạn vào giờ học hockey trong nhà ngay đầy buổi sáng như thế này không phải là cách cô muốn bắt đầu buổi sáng hôm nay.
Có sáu cô gái trong đội Đỏ, sáu trong đội Xanh: một thủ môn, một trung vệ và bốn chơi cánh, hai trong số đó có thể di chuyển tự do. Đúng là trời xui, Kerry và Leigh ở hai đội đối địch, và mỗi người là một cánh có thể di chuyển. Kerry chơi dốc hết sức và đã bị cảnh cáo hai lần vì chơi xấu Leigh bằng cây gậy của nó. Kerry không thực sự đánh Leigh, nhưng nó đã giơ gậy cao quá giới hạn cho phép, điều mà cô Barker luôn không cho phép. Mỗi lần tới gần Kerry, Leigh cố tìm ánh mắt bạn - để mỉm cười, để nài nỉ. Nhưng cô chỉ nhận được cái nhìn gay gắt, lạnh lẽo và thái độ sưng sỉa hung dữ.
Tiếng còi vừa cất lên, Mary và Ashley, hai trung vệ, xông vào nhau và quả cầu trượt ngang qua sàn hướng về phía Leigh. Cô dùng hết sức quật nó sang phía bên kia gian thể dục. Leigh chạy lao tới trước, cố guồng đôi chân thật nhanh về phía gôn. Cô đang kiệt sức vì gánh trên vai những cảm xúc nặng nề - sợ hãi, buồn rầu, yêu thương. Trong đời mình cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều thứ như thế, tất cả dồn vào một lúc mà lại không có một người bạn tin cậy ở bên để giãi bày.
Sáng nay khi cô đến trường, tin về cô và Christian đã loang nhanh như cháy rừng. Leigh biết Christian không nói lời nào, và cô đoán rằng Kerry chắc chắn chỉ nói với Lucy và Allison, đồng nghĩa với việc toàn bộ khối 11 sẽ tranh luận về tin đó trong giờ ăn trưa. 
“Thế bây giờ bọn mình trở thành một cặp chính thức rồi nhé,” Christian nói với một nụ cười nửa miệng khi anh đưa cô đến cửa lớp cô trước khi chuông báo vào học. 
“Vâng,” Leigh đáp. 
Có bạn trai là điều cuối cùng trong đầu cô. Mỗi lần cô nhìn Christian, ý nghĩ được ở bên anh vẫn khiến cô thấy run rẩy cả người. Nhưng cô cũng nhớ cái nhìn sững sờ trên gương mặt Kerry và cô lại cảm thấy thật khủng khiếp.
Allison và Lucy bảo cô rằng họ dứt khoát không muốn đi cùng cô nữa, nhưng họ cũng nghĩ là Kerry phản ứng hơi quá. Leigh thực sự biết ơn sự động viên của hai người, nhưng cô không muốn sa vào việc tranh luận ai đúng ai sai với bạn bè cô. Hơn thế nữa, những người khác nghĩ gì thì có nghĩa lý gì đâu cơ chứ?
Và những gì diễn ra trong gian thể dục này bày tỏ khá rõ ràng quan điểm của Kerry. Leigh hít mạnh và dọn sạch đầu óc. Cô Barker luôn bảo họ phải để lại mọi vấn đề cá nhân ngoài phòng tập thể dục và không được để chúng chen vào việc luyện tập. Còn khối thời gian trong này hôm nay để lo về mọi chuyện với Kerry. Ngay lúc này cô chỉ muốn giải phóng bớt năng lượng trong người. Khi Ashley chuyền cầu cho cô, Leigh chặn nó lại rồi bắt đầu chạy, đẩy cầu càng lúc càng gần gôn của đội Xanh.
Đúng lúc cô sẵn sàng vụt nó vào lưới thì cây gậy đỏ của Kerry chặn gậy của cô lại. Gậy choảng nhau với gậy khi hai cô gái giành giật cầu. Kerry đã đánh trúng cầu và cầu trượt khỏi Leigh, văng ngược về phía gôn của cô.
Thay vì quay người và chạy theo cầu, Leigh lại ngần ngừ. Rõ ràng không phải lúc để nói chuyện nhưng cô vẫn cố thử.
Nhưng cô vừa mở miệng khi Kerry đã chạy vụt qua cô. “Không thể ăn cắp tất cả mọi thứ của tao đâu,” nó nói với lại.
Muốn để lại tất cả mọi vấn đề bên ngoài sân đấu cũng khó vô cùng.

*** 
Sau 40 phút cực hình ấy, Leigh vội vào phòng thay đồ và lập tức nhảy vào tắm nước lạnh. Rồi cô hối hả trở ra tủ quần áo và mặc đồ vào. Cô vừa trùm chiếc áo thun qua đầu thì cảm thấy ai đó bước tới bên. Cô không cần phải nhìn cũng biết là ai. 
“Tao nghĩ mày là bạn của tao,” Kerry nói, giọng trầm xuống.
“Tớ là bạn cậu,” Leigh vừa nói vừa kéo cái áo bó bằng len màu xanh nước biển xuống. 
“Không phải, mày không phải,” Kerry nói. Nó giận mạnh chân trên đôi ủng da. “Bạn bè không ai lại đi theo đuổi bạn trai của nhau. Bạn bè không đánh cắp bạn trai.” 
“Nhưng tớ không làm thế mà,” 
Leigh phản đối, một làn sóng tức tưởi dâng lên trong cô. Cô đã cố gắng biết bao để tránh cho Kerry khỏi đau đớn, nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết. Dù thế nào Kerry vẫn cứ ghét bỏ cô. 
“Mày chắc chắn đã mê anh ấy từ giây phút mày nhìn thấy anh ấy,” Kerry buộc tội, giọng nó cao dần lên. “Và tao thật là con đần độn vì đã chạy tới chỗ mày, bảo mày là tao lo lắng thế nào. Làm sao tao lại không nghĩ ra là mày cũng thế chứ.” Nó nhìn Leigh vẻ chế nhạo. “Và mày tha hồ cười trên đường mày chạy đến với vòng tay lừa dối của Christian.” 
“Đó không phải là sự thật.” Leigh mặc váy vào rồi ngồi xuống cái ghế băng trong phòng thay đồ.
“Tao không thể tin mày được nữa,” Kerry nói với giọng mỉa mai, tay sờ soạng tìm hộp đồ trang điểm. Nó lôi ra một ống son, ngón tay nó run run.
“Kerry, xin cậu. Chúng mình không nói chuyện này ở đây được không?” Đến lúc này mấy cô gái cùng lớp thể dục đã tụ tập ở gần đó. Họ giả vờ đang cởi đồ ra hoặc đang mặc đồ vào, nhưng Leigh biết họ đang nhìn – đang đợi điều gì đó xảy ra.
Kerry lắc đầu. “Thật đáng kinh ngạc khi ta nghĩ rằng ta hiểu rõ ai đó, rồi bùm, họ làm những chuyện thế này.”
Leigh lấy sách vở ra khỏi túi mình, “Cậu không công bằng!” Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán cô. “Bây giờ cậu không còn yêu anh ấy nữa. Chính cậu bảo tớ thế. Việc này … việc này xảy ra tự nhiên thôi, Kerry. Cậu kể cho tớ cậu thích Victor thế nào, và, ừm, tớ xin lỗi nếu tớ hiểu nhầm,” cô cố nén câu cuối cùng. “Tớ chẳng biết phải nói gì nữa.”
Mặt Kerry nhăn nhúm lại, làm Leigh cảm thấy những làn sóng tội lỗi nhấn chìm cô. 
“Kể từ khi mày tới đây, mày luôn là bạn tốt của tao. Tao chỉ không ngờ được là mày lại trở mặt với tao như thế này.”
“Nhưng tớ không mà! Tớ có làm thế đâu!” Leigh la lên, đặt tay lên vai Kerry. Kerry lùi lại, tránh không cho cô đụng vào người cứ như cô là thuốc độc vậy. 
“Chà, chắc chắn với tao thì là như thế đấy,” Kerry quay người và chạy biến ra khỏi phòng, đế giày gõ mạnh xuống nền gạch cứng của phòng thay đồ.
Leigh đứng đó, nắm chặt cái túi đựng đồ thể dục. Rồi cô chậm chạp nhặt sách vở lên và bước ra khỏi cái phòng thay đồ nữ chật chội, hôi hám ấy, tránh cái nhìn soi mói của các bạn cùng lớp. Leigh biết rõ sự thật dù cho không ai khác biết.
Cô không đánh cắp Christian của ai cả. Anh ấy ở đó chờ đợi cô. 
Nhưng cư xử đúng đắn thì có ích gì không không có ai tin ta cả?

*** 
Cứ như lớp thể dục còn chưa đủ khiến cô chán đời, cô còn đãng trí đến mức quên mất túi đồ ăn trưa ngay trên bàn bếp trước khi đi học, may mà hai đôla còn sót trong túi đủ để cô mua thứ gì đó ở quầy bán đồ ăn đắt khủng khiếp của trường.
Cái giá phải trả cho tính hay quên à? 
Cá ngừ nấu nhừ.
“Cám ơn bác,” Leigh lầm bầm khi bà bán căng-tin múc cho cô một muỗng thức ăn đầy tú hụ.
Cô đã đi nửa đường tới cái bàn quen thuộc thì đột nhiên dừng lại. Cô nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Cô không thể ngồi đó được.
Lucy, Allison và Kerry đã đang ngồi. Cái ghế của Leigh còn trống như đang chế nhạo cô. Leigh ngập ngừng bước tới vài bước rồi liếc nhanh xung quanh cái căng-tin ồn ào. Cô còn đi đâu được nữa? Chẳng còn cách nào ngoài ngồi một mình thôi. Nếu như mình không có cái khay ngu xuẩn đầy thức ăn này trên tay, mình đã chuồn khỏi đây mà không bị ai để ý rồi, cô nghĩ.
Cô có nên tới chỗ họ không nhỉ? Cô đã sống sót qua một vụ đối đầu nảy lửa ngày hôm nay. Rất có thể với sự hỗ trợ của Allison và Lucy ở đó, sẽ không tệ lắm đâu. Có thể bây giờ Kerry đã bình tĩnh hơn rồi.
Đúng lúc đó thì cô bắt gặp ánh mắt của Lucy. Bạn cô hơi lưỡng lự, vẻ mặt nó bối rối. Leigh mỉm cười rồi nhún vai – như thể nói rằng cô hiểu.
“Tớ ngồi đây được không?” cô hỏi Abigail Sunquist, người đang ngồi với mấy cô gái mà Leigh ngờ ngợ quen. 
“Được, ngồi đi,” Abigail nói, ngồi xích qua.
Mấy giây sau, khi Leigh liếc sang cái bàn cũ của cô và thấy cái balô của Kerry để chễm chệ trên cái ghế vốn dành cho cô, cô biết cô đã quyết định đúng … ít nhất là một lần này.

“Thấy toà nhà này không?” Christian chỉ vào một tấm ảnh. Có bao nhiêu điều anh muốn chia sẻ với Leigh, bao nhiêu điều anh muốn tâm sự với cô. 
Leigh ngồi cạnh Christian trên sàn phòng khách trải thảm nhà Archer. “Toà tháp London, có phải không?” Cô với vào tô sứ lấy một nắm bỏng ngô giòn rụm.
“Mmmm-hmmm. Còn đó là nơi châu báu hoàng gia được cất giữ. Em biết không, cái vương miện to tướng nặng trịch có nhung màu tím bên trong ấy đã ngự trên đầu nữ hoàng khi bà xuất hiện màu mè kiểu cách. Công nương Diana có đeo một số nữ trang cũng được cất giữ tại đó. Các vòng xuyến, mũ miện và những thứ như thế.”
“Ôi, em muốn được xem những thứ đó quá,” Leigh vừa nói vừa nhai tóp tép. Anh lật nhanh qua những trang ảnh dày bóng. Leigh đã hứa giúp anh làm một cuốn lưu niệm về chuyến đi học của anh, nhưng lúc này họ mới chỉ xem qua tất cả các ảnh chụp thôi.
“Xem kích thước của con chim này này.” Đó là một con quạ đang mổ ruột bánh mỳ trên mặt đất. “Truyền thuyết của toà tháp kể rằng nếu đàn quạ bay đi, Toà tháp London sẽ sụp đổ. Chắc chắn đó chỉ là mẹo quảng cáo thu hút khách du lịch, nhưng bảo vệ canh gác tháp London thì đúng là chăm bọn quạ này ghê lắm.”
“Thì có lý do thế còn gì.” Leigh chăm chú xem bức ảnh một cách tỷ mỷ, xem kỹ từng chi tiết một, khiến Christian ngẩn người vì sung sướng.
Ở bên cạnh Leigh thật thú vị không chịu nổi, Christian thoáng gặp mình hay đi ngang qua lớp cô để được nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ đáng yêu đang nhăn lại vì suy nghĩ. Anh điện thoại cho cô có vẻ hơi nhiều quá, anh biết, nhưng giọng nói và điệu cười của cô làm anh thích thú hơn bất cứ điều gì trên đời. Và những đêm như thế này, họ loanh quanh chơi ở nhà anh hoặc ra ngoài với bạn bè, tận hưởng cảm giác ở bên nhau. 
Leigh cù vào sườn anh. “Anh là một nhiếp ảnh gia có tài đấy,” cô bảo anh. 
Christian chống khuỷu tay lên. “Nếu thế hãy để anh chụp ảnh em đi. Vì em chẳng cho anh tấm hình nào của em cả.”
Cô đỏ bừng mặt. “Khi nào hình lớp em xong em sẽ cho anh một tấm nhé. Nếu nó đẹp.” 
“Nếu là ảnh chụp em thì chắc chắn là đẹp rồi.” Christian nói, hôn nhẹ lên môi cô. 
Đã hơn hai tuần kể từ khi anh và Leigh trở thành “chính thức”, nhưng anh biết cô vẫn còn đang vất vả điều chỉnh. Cô cứ nói đi nói lại với anh rằng cô nhớ Kerry quá, rằng những ngày không có Kerry để cùng cười đùa thật quá cô đơn.
Christian cũng nhớ tình bạn với Kerry, nhưng không phải theo cái cách mà Leigh đang nhớ. Gần đây Kerry có vẻ nồng hậu với anh hơn. Cô không còn liếc anh vẻ ghê tởm, hay tệ hơn là đi ngang qua anh như đi qua chỗ không người. Hôm nọ thậm chí cô đã chào anh khi gặp anh trong hành lang.
Christian đã bảo Leigh là anh sẵn lòng làm bất cứ điều gì cô muốn để mọi thứ giữa cô và Kerry được tốt lên. Nhưng Leigh đã cương quyết bảo anh đứng ngoài chuyện này. Cuộc đấu này không còn là về Christian nữa, cô nói, mà có lẽ ngay từ đầu đã không phải là về anh.
Đó là về các ranh giới của tình bạn.

*** 
Sau khi Christian lái xe đưa cô về nhà, Leigh tắm thật lâu, tỉa mấy sợi lông mày rồi làm nốt bài tập môn Tiếng Anh mà ngày mai là hạn chót phải nộp. Rồi cô hôn cha mẹ chúc ngủ ngon, lấy ra mảnh giấy đánh dấu màu đỏ mỏng tang và cẩn thận vẽ một hình trái tim đỏ tươi to tướng để dán lên lịch tường, vào đúng ô chỉ ngày hôm đó. Cô bắt đầu làm việc này từ khi đi chơi với Christian, trái tim đỏ đã đi qua được nửa tháng rồi. Tuy thế, những trái tim trống rỗng. Trống rỗng bởi vì cô không còn một người bạn thân thiết để sẻ chia những cảm giác vui sướng tuyệt diệu này.
Leigh vẫn chưa thể quen được với thực tế là cô không thể gọi điện rủ Kerry qua ngủ với cô, hoặc thuê một bộ phim về xem chung, hoặc cùng nhau cười về chuyện ngớ ngẩn nào đó mới xảy ra trong ngày. Và cô cũng không thể quen được với thực tế là cô đã phải thay đổi lịch trình hàng ngày của mình ở trường Fillmore: bây giờ cô thường ăn trưa với Abby, Sunny và Monica, thỉng thoảng cô gặp vội Lucy và Allison trong hành lang, và cố tránh đi qua những nơi mà Kery chắc chắn có mặt.
Leigh cởi cái áo choàng tắm màu hồng và treo nó lên cái móc nhựa trong tủ quần áo. Đương nhiên có những thứ dễ thấy quen hơn: những mảnh giấy nhắn ngộ nghĩnh và những món quà ngốc nghếch “đang nhớ em” của Christian, lang thang với anh và bạn bè anh sau giờ học, đêm nào cũng nói chuyện với anh hàng giờ trên điện thoại. Tẩt cả những cái đó thật dễ dàng - tất cả những thứ mà Leigh đã luôn mong chờ trong quan hệ tình cảm của mình.
Nhưng có những thứ còn khó đương đầu hơn nhiều, khó hơn rất nhiều, cô nghĩ khi chui vào trong chăn. Giống như khi đi xem trận đấu bóng rổ để cổ vũ cho Jason và thấy Kerry nhìn thẳng vào cô nhưng phớt lờ sự hiện diện của cô. Hay đi dọc hành lang vào ngày hôm trước Lễ Tạ ơn, nghe mọi người nói chuyện về kế hoạch kỳ nghỉ của họ và tự hỏi Kerry với gia đình nó định làm gì. Là người thứ 10 chứ không phải là người đầu tiên phát hiện ra rằng Kerry và Victor đang đi chơi với nhau.
Kerry cư xử với cô lạnh lùng giá băng không để đâu cho hết.
Christian thật sự dịu dàng và quan tâm, nhưng cô không muốn anh can thiệp vào. Đây là vấn đề của cô.
Trước khi Leigh có bạn trai, đêm đêm cô thường nằm trong giường và tự hỏi cảm giác đó - nếu có bao giờ có – sẽ như thế nào.
Giờ đây cô nằm trong giường và nghĩ về chàng trai trong mơ của cô – và về một người bạn ngày càng xa mờ cùng với sự xuất hiện của mỗi trái tim mới trên lịch bàn cô.

No comments:

Post a Comment