Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 11

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 11


“Một, hai, bắt đầu!” Jason chộp lấy quả bóng từ giữa sân, xoay người chuyền qua cho Christian, anh đang từ giữa chạy ra biên. Christian hít sâu khi lao về phía trước, chạy lắt léo lừa anh chàng Richie Perez nhanh chân, nhảy vọt lên tránh cậu bạn Aiken thấp lùn, quả bong bầu dục ôm chặt cứng vào người. Ai đó xông thẳng vào chặn lại, hất Christian tung lên rồi ngã đập lưng xuống nền cỏ của công viên Baxter, ngửa mặt lên bầu trời tháng Chín xanh ngắt.
“Cậu không sao chứ, Archer?” Perez hỏi, vươn bàn tay dính đầy cỏ kéo anh đứng dậy. 
“Ừ.” Christian kép tay áo lên nhìn đồng hồ. “Thôi, kết thúc cái loạt bài tập tấn công này đi. Chúng mình tập tiếp kỹ thuật khác đi.”
“Thôi rồi á?” Perez thở dài cáu kỉnh. “Cậu sắp làm mọi người loạn lên bây giờ đấy.” Cậu ta bực dọc chỉ tám anh chàng khác.
“Chúng ta đã tập hơn hai tiếng rồi, các cậu.” Christian khom người xuống, chống tay lên đùi, đầu cúi thấp. 
“Tập thêm một lần khống chế tấn công nữa thôi, rồi là xong nhé.” Jason nhảy qua. 
“Đừng ngại, các cậu. Anh trai tớ nói khi anh ấy xong việc, khoảng hai giờ, anh ấy sẽ gặp bọn mình ở đây. Lúc ấy mình lại tập thêm.”
“Được rồi.” Perez gật đầu với Christian, dịu bớt đi. 
“Đi thôi.” 
Cậu ta lại chỗ nhóm bạn cùng đội đang đứng túm tụm cách đó mấy bước, bàn chiến thuật cho trận đấu tiếp theo. Sau khi cả hai bên thống nhất được với nhau về lịch tập luyện, Christian chào mọi người, phủi bụi đất bám trên cái áo thể thao rồi đi bộ về nhà.
Công viên Baxter chỉ cách nhà Christian có mấy dãy phố. Tại đây có xích đu cho đủ lứa tuổi, khu nhà dây cho bọn trẻ con leo trèo và cả một sân khấu rộng để biểu diễn hoà nhạc vào những đêm mùa hè oi bức. Các ngày thứ Bảy mùa thu thì luôn có chỗ để tập cản bóng ở đây. Những chiếc bàn nhỏ để chụm vào nhau dưới các gốc sồi lớn gần sân khấu là nơi mọi người thường tiệc tùng ngoài trời mỗi dịp cuối tuần. Đến sáng thứ Hai, cái thùng rác to bằng thép ở công viên đầy ắp những chai lọ không và lon bia móp mép. Christian đã đến đây với Kerry vào đêm trước ngày anh lên đường đi học. Tránh xa mọi cặp mắt tò mò, hai người đi qua những lối cây rợp bóng đến lúc thỉnh thoảng chỉ còn nghe tiếng con dơi nào đó đập cánh trong tán lá trên đầu. Họ nắm tay nhau đi trong ráng chiều đã nhạt, và Kerry đã cố ngăn nước mắt khi Christian lúng túng nói với cô rằng một năm xa nhau sẽ qua nhanh đến nỗi cô không kịp nhận ra.
Anh biết rõ điều cô muốn anh nói với cô - điều cô chắc chắn đang mong đợi anh nói ra, nhưng anh không thể nói được. Mặc dù họ ở bên nhau cả năm trời mà các từ đó vẫn có vẻ lạ lùng. Và cái ý nghĩ thực sự thốt lên câu “anh yêu em” khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh chưa sẵn sàng với một cô gái say mê anh đến thế, cô ấy lúc nào cũng nghĩ anh thật tuyệt vời, trên cả tuyệt vời. Và anh không biết cụ thể tình yêu là cái gì. Hơn nữa, làm sao anh có thể nói “anh yêu em” khi bàn tay anh vẫn rịn mồ hôi mỗi lần họ nắm tay nhau, và rõ ràng Kerry có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của anh? Những chàng trai đủ tự tin để nói điều đó với con gái thì không cần phải xịt nước bạc hà vào miệng trước khi đi chơi đêm với bạn gái.
Nhưng giờ đây anh đã học lớp 12. Anh có thể hiểu tình cảm của con gái rõ hơn. Nói ba lời ấy với ai có vẻ không còn đáng sợ như thế nữa. 
Với ai đó à?
Chuyện vớ vẩn. Những lời đó phải được nói với đúng người chứ. 
Trong lúc nghĩ như vậy, bàn tay anh lại bắt đầu đổ mồ hôi còn trái tim lại bắt đầu đập như điên.

*** 
Hầu hết các cửa hàng thời trang trên đường Elmswood đều được trang hoàng đón lễ hội Halloween. Các cột đèn được quấn thân cây ngô khô, những dải băng vẽ hình ma, hình yêu tinh đầy màu sắc treo toòng teng ở mặt tiền các cửa hàng. Mặt nạ ma-cà-rồng, đèn ma đủ loại nhìn chằm chằm vào khách qua đường từ đằng sau cửa kính các cửa hàng quà tặng.
Christian và Leigh đã đi bộ qua gần hết bốn dãy phố trong im lặng, ngang qua những đám sinh viên trường đại học Buffalo và những người đi mua sắm chiều thứ Bảy đang ghé vào của hàng mua một chai rượu ngon hoặc tìm một cuốn tiểu thuyết loại hiếm. Elmwood là một trong những nơi Christian thích nhất ở thành phố này.
Từ lúc chiều, khi anh đón Leigh ở nhà tới giờ, cô chẳng nhìn anh lấy một cái. Chuyện này cũng chẳng có gì mới ở trường cô đã tránh ánh mắt của anh cả tuần nay rồi. Kể từ lúc họ hôn nhau, cô cứ như rút vào một cái vỏ ốc vậy. Anh đã lo là có ai đó sẽ nhận ra cái thái độ xa cách ấy, nhưng không ai nhận ra. Và khi ở gần Kerry, anh thấy Leigh cố gắng hết sức để tỏ ra tự nhiên - mặc dù bằng trái tim mình anh cảm nhận được hồn vía của cô không còn ở đó nữa. Christian đã bảo với Kerry rằng hôm nay anh tập bóng cả ngày rồi sau đó sẽ đến chơi nhà Jason. Anh biết nói dối là sai, dù chỉ là loại nói dối vô hại, và anh cảm thấy tệ khi phải làm thế. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Anh không thể gặp Kerry ngày hôm nay – không thể, chừng nào anh chưa có cơ hội nói chuyện với Leigh.
“Các cửa hàng tuyệt quá hả em?” anh hỏi. 
“Ừmmm”
“Em đã đến khu này bao giờ chưa?” 
Leigh vén tóc ra sau tai. “Chưa.”
Christian nhìn xuống đất, đôi giày thể thao của anh bê bết bùn. Mỗi lần nghĩ đến điều mình đang làm, dạ dày anh cứ thắt lại từng cơn.
Chiều nay không phải buổi chiều anh định để cô chiêm ngưỡng quang cảnh hay âm thanh của phố Elmswood, cũng chẳng phải bất cứ thứ gì trong những thứ vặt vãnh mà anh nhắc đến từ khi cô vào xe anh đến giờ. Anh ở đây để cho cô cảm thấy, ừm, chính bản thân anh. Mình có phải một người tồi tệ không, anh cứ trăn trở mãi. Một kẻ dối trá ? Một thằng lừa gạt ? Thứ cặn bã nhất trên đời ? Không, Christian nghĩ, mình chỉ là một thằng con trai lú lẫn mà thôi.
Hôm qua anh và Kerry đi xem phim. Họ đã cầm tay nhau, đã hôn nhau khi tạm biệt, nhưng Christian cảm thấy như mình đang đóng phim hạng B, mà đóng thật là dở. Hai người nói chuyện với nhau tẻ nhạt, và tệ hơn nữa, nụ hôn của họ cũng chẳng có cảm xúc gì.
Anh nhìn qua vai Leigh. “Em muốn ăn bánh mì kẹp hay gì không?” 
“Không, cám ơn anh.”
Đêm qua Christian đã thất vọng khủng khiếp khi anh ngồi xuống và viết ra giấy tất cả những đặc điểm mà anh tìm kiếm ở bạn gái mình. Hài hước. Thông minh. Ưa nhìn. Nồng hậu. Nhạy cảm. Và rồi anh đá bay cái ghế khi nhận ra rằng Kerry đã hội tụ đầy đủ tất cả các đặc điểm đó. Nhưng điều đó cũng không khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Bởi vì nếu ta phải lập danh sách những điều ta thích ở bạn gái mình thì rõ ràng là ta đang gặp rắc rối to rồi. Con trai khi yêu không mất công lập danh sách những điều mình thích ở người mình yêu - trừ khi đang bối rồi về mối quan hệ của mình đến mức cần một danh sách để tự nhắc nhở về những điều đã thu hút mình lúc ban đầu.
“Anh không … không còn yêu Kerry nữa,” Christian bật ra. Một cảm giác nhẹ nhõm bao la nhấn chìm anh. Cuối cùng nói to được điều đó ra thật là dễ chịu.
“Không phải anh không yêu Kerry.” Anh lùa mấy ngón tay qua mái tóc bị gió bới tung. “Nhưng …” 
Đôi mắt nâu của Leigh trống rỗng. “Nhưng sao?”
Christian tiến đến một trạm chờ xe buýt trước cửa tiệm bán đĩa hát. “Anh không có cảm giác như trước đây nữa. Như anh mong muốn nữa.”
“Anh chỉ - chỉ ngừng yêu Kerry thôi à?” Leigh hỏi, lông mày hơi nhíu lại. Trông cô lúc đó thật dễ tổn thương. Nghĩ đến việc cô mạo hiểm nhận gặp mặt nói chuyện với anh, anh thấy mình thật may mắn.
“Không.” Christian lắc đầu. “Không phải như thế. Anh cũng muốn mọi chuyện với Kerry được như Kerry mong muốn.” 
Leigh không đáp lời.
Anh hít thật mạnh. “Anh đã viết thư, đã gọi điện và cô ấy cũng thế. Kerry là mối dây liên kết anh với cuộc sống của anh ở đây. Cuộc sống cũ của anh.”
“Cuộc sống mà anh bắt đầu bỏ lại phía sau,” Leigh nói, giọng cô hơi buồn bã.
“Không phải mình anh đâu - cả hai đứa. Kerry cũng thay đổi rồi.” Christian nằm thao thức cả đêm qua, nghĩ về Kerry và những điều đã xảy ra giữa hai người. Anh đi đến kết luận rằng họ chắc chắn đã rời xa nhau sớm hơn nếu anh không đi du học. Họ là bạn tốt của nhau và có những lúc tuyệt vời bên nhau, nhưng họ không sinh ra để ở bên nhau suốt đời. Có thể khi bạn ràng buộc vào một mối quan hệ ở tuổi 25, bạn có thể đoán chắc mối rằng mối quan hệ đó sẽ lâu bền. Nhưng ở tuổi 16, 17 thì sao? Thật khó mà đoán trước được. Ai nói rằng anh và Leigh sẽ ở bên nhau mãi mãi? Anh chỉ chắc chắn được về cảm xúc của anh ngay lúc này.
Và chắc chắn về cái cảm xúc anh có từ tối thứ Tư đến giờ. “Nụ hôn ấy,” Christian ngượng ngùng nói, dựa lưng vào gốc cây sồi già ở mép vỉa hè. “Nó làm anh …” 
Leigh khoanh tay trước ngực. “Em không thể sống với lương tâm mình nếu em là nguyên nhân của …”
“Em à?” Christian lắc đầu cắt ngang. “Tất nhiên không phải em rồi. Cảm giác của anh với Kerry không liên quan gì đến em cả. Không, đó chỉ là … khi anh ở bên em anh thấy thoải mái thôi. Và anh – anh lúc nào cũng muốn ở bên em.”
Má Leigh nóng bừng như lửa đốt. “Nhưng còn Kerry thì sao? Kerry là bạn thân nhất của em. Làm sao em làm nó đau lòng như vậy được?” 
Christian chỉ một băng ghế gỗ nhỏ xíu nằm giữa hàng cây. “Mình ngồi xuống đây một lát được không?”
Leigh làm theo, vẻ nhẫn nhịn. 
“Em có nghĩ là Kerry muốn chia tay với anh không?”
Leigh mở miệng ra rồi đột ngột lại ngậm lại. “Em không phải là người anh nên hỏi. Hai người nên nói chuyện với nhau.”
Christian biết là cô nói đúng. Ấy thế mà anh đã không thể nói gì về chuyện này với Kerry. Anh sợ. Cô ấy sẽ khóc? Sẽ la lên? Sẽ hét lên? Anh nuốt nước bọt. “Anh đã cố nói chuyện với Kerry. Nhưng thật là khó,” anh nói yếu ớt, biết rằng lời anh nói ra chẳng thuyết phục gì cả.
“Vâng, chắc phải khó nói với bạn gái anh rồi,” Leigh nói giọng lạnh băng, không giống với cô tý nào.
“Đó có vẻ là vấn đề chính,” Christian giải thích. Chuyện này chẳng trơn tru rồi.
Leigh nhún vai. “Có thể em đã quá tin cậy anh. Em không nghĩ anh là loại người chạy trốn trách nhiệm của mình.”
“Không phải thế mà!” 
“Vậy anh đang làm gì thế?”
“Anh chỉ không muốn dấn sâu vào mối quan hệ nhầm lẫn thôi. Trời ạ.” Christian nhìn trừng trừng lên trời. “Bạn bè anh, em - tất cả mọi người khiến anh cảm thấy thật tồi tệ về chuyện anh làm. Giống như anh là thằng con trai đồi bại nhất trên đời này ấy.” Vài giây dài dằng dặc trôi qua.
“Em biết anh không phải thế,” cuối cùng Leigh nói. “Anh có quyền lúng túng. Anh là con trai mà.”
Đáng thương, nhưng đó là sự thật. Anh liếc Leigh, hiểu được biểu hiện vừa thông cảm vừa dịu dàng nhưng cũng thật cứng rắn của cô. Cô tỏ ra khắc nghiệt với anh, nhưng anh đáng bị như thế.
Christian nghiêng qua, hôn nhẹ lên má Leigh. Da cô ấm áp trên đôi môi lạnh giá của anh. Cô hơi rùng mình khiến anh chỉ muốn ôm choàng lấy cô và giữ cô mãi trong tay. Nhưng anh không làm thế. Đáng lẽ thế, anh lại lùi lại.
“Tại sao lại là em?” Gương mặt Leigh có những tình cảm lẫn lộn mà anh không thể đọc được. 
“Tại sao là em ư?” Christian bối rối lặp lại.
Leigh chà giày xuống đất. “Được rồi, cứ cho em là một đứa bạn xấu xa kinh tởm ngồi đây với bạn trai của cô bạn thân nhất để nghe hắn nói rằng hắn sắp vứt bỏ bạn mình vì mình. Nhưng tại sao lại là em? Tại sao lại không phải là cô nào khác?” Vẻ thẫn thờ hiện lên trong mắt cô. “Em có phải là người chỉ tình cờ xuất hiện đúng lúc không?” 
Christian nhích lại gần hơn một chút. “Anh vẫn sẽ chia tay với Kerry dù có gặp em hay không. Có điều chúng mình đã gặp nhau trước khi điều đó xảy ra … và bây giờ thì loạn lên cả thế này đây.” Anh nuốt nước bọt, suy nghĩ trong giây lát. “Anh, ừm, anh thực sự được là chính mình khi ở bên em,” anh nói. “Nhiều hơn khi ở bên bất cứ ai khác.” 
Leigh lùa tay gỡ đám tóc rối vì gió đùa. “Em cũng thế,” Leigh bảo anh. “Có thể anh đúng.” Rồi cô thở dài. “Mà cũng có thể vì em thích anh nhiều quá nên em tự thuyết phục mình rằng cuộc nói chuyện này có ý nghĩa.”
Christian ngồi thẳng trên ghế. “Anh định chia tay với Kerry,” cuối cùng anh nói. “Và nếu em không muốn đi chơi với anh sau khi anh làm thế, thì …”
“Thì chắc em bị điên rồi,” Leigh nói, quay qua ngả người vào vai anh.
Christian không còn nhận rõ điều gì nữa: tiếng lá sồi xào xạc trên vỉa hè trước mặt họ, tiếng vỗ cánh đều đều của đàn vịt trời Canada đang về phương nam tránh rét ngang qua đầu họ, hay mùi thơm của Leigh giống như phấn em bé Johnson khi anh hôn cô. Christian chỉ nhận rõ rằng trong đời mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, chưa bao giờ yêu đến thế.

No comments:

Post a Comment