Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 6

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 6


“ Đưa cho mẹ cái kéo được không con?” Leigh vươn người lên đưa kéo cho mẹ. Bà đang đứng chênh vênh trên đầu cái thang gỗ dưng trong phòng tắm nhà Ferelano. “Trông bắt đầu được rồi đấy.” Hôm nay là một ngày thứ Bảy mưa dầm, lười biếng và Leigh đã tình nguyện giúp mẹ việc nhà trong kho cha cô miệt mài cả buổi chiều ngồi nghiên cứu trong phòng làm việc.
“Cám ơn con.” Mẹ Leigh mỉm cười đầy tự hào. “Lớp học thiết kệ cho mẹ thêm động lực cần thiết để mẹ làm những việc trang trí cuối tuần.” Bà cẩn thận tỉa một cành tùng lam nhỏ xíu đang ra hoa của hàng rào thò vào trong nhà, rồi ngắm bức tường giản dị bằng con mắt xét nét. “Bây giờ mẹ chỉ cần treo cái tủ kệ liễu gai lên và lợp mái phần sàn này là chúng ta xong việc.”
Leigh mỉm cười. Biết tính mẹ rồi, hai mẹ con sẽ trang trí đi trang trí lại chỗ này trong suốt năm năm sắp tới cho mà xem. Khi họ mới mua nhà, bà Ferelano đã tuyên bố căn nhà trong tình trạng “ sẵn sàng để dọn vào ở”. Thế rồi bà mau mắn tiến hành ốp lại mặt tủ bếp, lột hết thảm trong phòng khách ra, lát lại sàn nhà bằng gỗ cứng rồi sơn lại tường của cả ba phòng ngủ. Phòng tắm lớn là dự án tiếp theo của bà.
“Giúp mẹ đo khoảng cách chỗ này nào con,”
Leigh ngoan ngoãn nhặt cái bút chì vứt dưới đáy bồn tắm lên rồi giúp mẹ đo chỗ mà họ phải xử lý.
“Ở trường thế nào hả con gái cưng? Thầy cô năm nay được không con?”
“Cũng được mẹ ạ,” Leigh đánh dấu x nhỏ bằng bút chì chỗ đầu móng tay cô bấm vào. Bà Ferelano nhìn Leigh đánh dấu thêm một chữ x nữa rồi lùi lại để đánh giá việc họ vừa làm, bút chì ngậm trong mồm. “Tuần này con không gặp Kerry mấy nhỉ,” bà nói qua hàm răng ngậm chặt.
Leigh nhún vai. “À, mẹ biết rồi đấy. Anh Christian về rồi, và nó đang cố bắt nhịp lại với anh ấy.” Những giọt mưa tí ta tí tách trên ô cửa lấy sáng trần nhà tắm cứ mỗi lúc một mau hơn. Bây giờ thì cơn mưa đổ xuống như trút nước. Bà Ferelano cạo một móng tay nhỏ xíu lên một trong hai chữ x. “Chúng phải bắt đầu lại từ ngay chỗ chúng chia tay, hả? Có vẻ khó mà làm được như vậy.” 
“Tại sao mẹ lại nói thế?” Leigh hỏi.
Bà Ferelano lại cạo bằng móng tay khác. “Chúng còn rất trẻ khi hẹn hò với nhau lần đầu, đúng không? Một năm xa nhau là thời gian tương đối đáng kể đấy.”
“Nhưng Kerry đã mong mỏi ngày anh ấy trở về. Nó nhớ anh ấy lắm mẹ ạ.” 
“Mẹ có nói là nó không nhớ cậu ta đâu. Nhưng có thể nó không còn cảm thấy như cũ nữa. Và cậu ấy rất có thể cũng đã thay đổi.” Mẹ cô nhặt cái kệ bằng liễu gai lên. “Chương trình chăm sóc em bé của con sao rồi – Không phải con bảo là con và Christian là bạn cùng làm à?”
Leigh hướng về phía cửa. “Đến giờ thì chưa sao mẹ ạ. Christian phải giữ con búp bê thứ Năm và thứ Sáu, còn hôm nay anh ấy lẽ ra phải ghé đây và đưa nó cho con. Bọn con mỗi đứa giữ bé hai đêm.”
Bà Ferelano gật đầu đồng tình. “Nghe có vẻ là một lớp học tuyệt vời đấy. Bọn trẻ các con cần phải nhận thức rằng có một đứa con hoàn toàn không thích hợp với kiểu sống của tuổi teen.”
Leigh không nghĩ là cô cần phải mang một con búp bê đi vòng vòng suốt cả kỳ nghỉ cuối tuần chỉ để hiểu được cái điều quá hiển nhiên ấy, nhưng cô nghĩ mẹ mình nói đúng. Cô giúp mẹ gập cái thang lại. “Mẹ thích uống sôcôla nóng không mẹ?” Leigh hỏi. 
“Chắc chắn rồi, cưng. Để mẹ dọn sạch chỗ này cho.” 
Leigh đi vào bếp và lấy một cái xoong ra. Cô thích làm sôcôla nóng theo kiểu cũ, bằng bột cacao và sữa, đảm bảo vớt hết lớp váng nổi lên khi sữa bắt đầu sôi. Đúng lúc cô đang đong bột cacao thì chuông cửa reo vang, âm thanh bất ngờ làm cô đánh rơi cả hộp đựng cacao xuống bệ bếp. “Con mở cửa cho!” Leigh la lên. Cô dựng hộp cacao lên, chùi hai tay vào cái quần ướt nhẹp của mình rồi hối hả đi ra cửa.
Christian đứng trên bậc cửa dưới mái vòm của hiên nhà, cố thu mình tránh cơn mưa như trút. Anh bế Charlie trên tay và xách một cái nôi em bé. 
“Giao hàng đặc biệt đây!” 
“Chào anh!” Leigh ra dấu bảo anh chạy nhanh vào tránh mưa. “Anh ướt sũng hết rồi!” 
Christian giơ ra một nhớ lùng nhùng nào nilon, nào nhôm, nào sắt. “Đây là phần còn lại của cái dù ba đôla của anh đây.” Anh toét miệng cười. “Nhưng anh giữ cho Charlie bé bỏng an toàn, khô ráo dưới áo anh đây rồi.” Anh cởi chiếc áo sơmi màu xanh nước biển ướt sũng ra khỏi người.
“Để em lấy cho anh cái khăn tắm hay cái gì đó nhé,” Leigh nói, vứt chiếc ô lên cái bục để cạnh cửa ra vào. “Cơn mưa lớn quá anh nhỉ?”
“Nó tạnh ngay bây giờ ấy mà. Rồi sẽ nắng cả ngày cho mà xem.”
Leigh làm điệu bộ chỉ vào bếp. “Anh đợi ở trong kia. Em quay lại ngay.” Cô vội vã vào phòng khách, mở tủ đựng khăn ra lấy một chiếc khăn tắm xốp rồi trở ra bếp. Christian đã ngồi yên vị trên một chiếc ghế cao của quầy bar bên bàn làm bếp. Chiếc áo ướt của anh máng lên một chiếc ghế đẩu khác, trên người anh chỉ còn mỗi chiếc quần Jeans và chiếc áo lót bằng vải bông màu trắng.
Một chiếc áo lót vải bông màu trắng ẩm ướt. 
Một chiếc áo lót vải bông màu trắng ẩm ướt bó sát vào người.
“Đây này,” cô nói, trao chiếc khăn cho anh bằng thái độ mà cô hy vọng là có vẻ bình thường.
“Cám ơn em.”
Leigh không khỏi ngắm Christian khi anh lau khô mặt và tóc. Nước mưa đã làm cho mái tóc lượn sóng của anh trở nên quăn tít, còn hai gò má thì nhuốm màu hồng dịu phớt như cánh hoa hồng. Anh đã treo chiếc áo gió màu vàng lên cây treo áo khoác, còn đôi ủng thì đã ráo nước trên tấm chùi chân nhà bếp. Charlie được quấn trong tấm chăn và đặt trong nôi xách em bé.
“Em vừa định nấu sôcôla nóng. Anh có uống không?” Leigh hỏi, đột nhiên thấy ngượng vì tiếp Christian trong bếp nhà mình.
“Thế thì hay quá.” 
Vừa lúc đó mẹ Leigh bước vào phòng. 
“Mẹ, đây là anh Christian. Christian, đây là mẹ em.” Leigh nói.
“Chào bác ạ. Hân hạnh được gặp bác. Cháu xin lỗi vì chỗ nước này.”
“Không sao đâu cháu.” Bà ra dấu chỉ đống kéo, băng keo, cuộn giấy dán tường, hồ và búa trong tay mình. “Đáng ra bác phải bắt tay cháu, nhưng tay bác đang bận cả rồi.” 
Christian cười toe toét. “Lần sau vậy ạ.”
“Cháu ngoại của bà đây phải không?” Bà Ferelano hỏi, chăm chú ngắm con búp bê. “Ta có buổi đoàn tụ gia đình đây.”
“Mẹ này!” Leigh ghét nhất lúc mẹ cô giả bộ ngây ngô.
Nhưng Christian cười phá lên. Anh giơ tay lên để lộ ra cái băng cổ tay. “Con rõ ràng là muốn nhờ bà trông cháu rồi. Nhưng cô giáo Duncan lại có ý khác.” Bà Ferelano thở dài đầy kịch tính. “Thôi, thế thì để lần khác vậy.” Bà dợm bước ra khỏi phòng. “Sao con không mời Christian một tách sôcôla nóng đi con?” bà ngoảnh lại nói. “Mẹ phải cất mấy thứ này, xong rồi mẹ còn phải gọi mấy cuộc điện thoại nữa.”
“Mẹ em có vẻ tâm lý nhỉ,” Christian nói, lấy khăn tắm vò đầu lau lại lần cuối. Một đám tóc sẫm màu dựng đứng lên.
Cố cưỡng lại thôi thúc đưa tay lên sửa lại món tóc đó, Leigh vội quay qua đổ sữa vào nồi. “Mẹ em à, cũng được.” Cô lấy tờ tủ chén bát ra hai cái tách. “Bé Charlie thế nào anh?” 
Christian duỗi hai cánh tay ra sau. “Không tệ lắm. Nhưng tối qua nó bắt đầu khóc vào khoảng ba giờ sáng, và anh phải đút chìa khoá vào rồi giữ yên thế đến gần 30 phút ấy,” anh bảo cô. “Anh suýt ngủ gục luôn. Rồi đúng lúc anh nghĩ mình được thoải mái một tý thì nó lại bắt đầy khóc, vào khoảng sáu giờ sáng nay.”
Leigh khuấy qua chỗ sữa rồi ngồi xuống bên cạnh anh. “Chắc anh phải mệt lắm.” “Hơi tý thôi.” Anh hít sâu một hơi. “Mùi ngon nhỉ.”
“Cám ơn anh.”
Cô nhận ra Christian đang nhìn chằm chằm vào cổ cô, và tay cô lại vô thức đưa lên cổ. 
Christian ngượng ngùng. “Xin lỗi, anh chỉ nhìn cái nhẫn mà em đeo trên cổ. Anh để ý nó từ cái hôm Kerry đãi tiệc ở nhà … khi chúng ta khiêu vũ ấy.”
“Em luôn đeo nó.” Leigh nói, trượt qua trượt lại cái nhẫn trên ngón tay. 
“Một người bạn trai cũ tặng em à?”
“Không!” Leigh cười khúc khích. “Bà em tặng em. Đó là một cái thìa trong bộ sưu tập thìa uống trà của bà và bà đã biến nó thành cái nhẫn để tặng em.” 
“Dễ thương thật.”
“Cám ơn anh.”
“Anh có một cái đồng hồ quả quýt cũ do ông anh tặng. Ông đã chiến đấu trong cuộc chiến ở Hàn Quốc và một người bạn ông quen khi đóng quân ở đó đã tặng nó cho ông. Anh giữ nó trong cái hộp ngay dưới áo mình.”
“Ông của anh còn sống không?” Leigh hỏi, nỗi đau vì bà mất vẫn còn tươi rói trong cô. 
“Còn – ông và bà ngoại Doris sống gần một sân gôn ở Tampa. Nhưng anh không được gặp ông bà thường xuyên lắm.” Christian bắt đầu kể cho cô nghe về lần cuối anh tới thăm ông bà: em gái anh đã rủ ông bà chơi vòng đua kinh hoàng ở vườn bách thú. Sau đó họ choáng váng lảo đảo nhưng vẫn tự hào diện chiếc áo thun in chữ Tôi sống sót sau khi chạm trán tử thần.
Leigh không nhịn được cười vì cảnh cô tưởng tượng ra. Và lần đầu tiên trong đời, Leigh cảm thấy thoải mái - thật sự thoải mái – khi nói chuyện với một chàng trai. Đúng lúc cô định hỏi xem anh có muốn thêm một tách cacao nữa không thì Christian nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên bếp.
“Thôi chết! Anh bị muộn rồi.” 
“Muộn gì cơ?”
Christian nhặt đôi giày lên và bắt đầu buộc dây. “Anh bảo Kerry là anh sẽ đến nhà Kerry trước hai giờ chiều; Jason sẽ thả To mồm ở đấy lúc sáu giờ. Bọn anh định thuê một bộ phim về xem nhưng bây giờ bên ngoài sang sủa rồi thì anh thích đạp xe đạp hơn.” 
“Ồ. Nghe vui đấy nhỉ. Đạp xe vui lắm.” Leigh hớp nốt chỗ sôcôla nóng còn lại trong tách của cô.
“Anh mê món đó lắm,” Christian bảo cô. “Tháng Chín là thời gian lý tưởng để đạp xe – không nóng quá, không lạnh quá. Mà lá cây thì rực rỡ.”
Leigh để mấy cái tách vào trong bồn rửa rồi dẹp chai bột quế và gói thục quỳ. Tay cô đang run mà chẳng hiểu vì sao. Có chuyện gì với cô thế nhỉ? Đây là Christian thôi mà. “Cám ơn anh đã mang Charlie qua đây,” cô nói.
“Chúng mình hẳn là một đôi ăn ý. Nó chẳng có lấy một tiếng khóc trong suốt thời gian anh ở đây,” Christian nhận xét, xoa nhẹ lên đầu con búp bê. Anh nhún vai mặc áo gió vào kho họ đi qua hành lang để ra cửa chính. “Cám ơn em một lần nữa về món sôcôla nóng nhé. Em cứ gọi anh nếu em cần gì hoặc nếu con búp bê đó gây chuyện với em, được không?”
“Được ạ.” Leigh tặng Christian một nụ cười bẽn lẽn. “Em rất vui vì anh ghé chơi.” Christian hơi ngả người tới trước, tai phải của anh chìa ra. Anh ấy định ôm mình sao? Đột nhiên Leigh nghĩ, lưng cô cứng ngắc. Nhưng rồi anh lại rụt lại và chạm nhẹ vào cánh tay cô. “Chào nhé.”
“Chào anh.”
Mắt Leigh dõi theo Christian khi anh đi bộ ra xe, đạp tung toé mấy vũng nước mưa mới đọng trên lối ra vào. Anh nhảy vào trong xe, rồi đánh xe ra phố, rẽ sang tay trái quen thuộc hướng tới nhà Kerry.
Khi Leigh nhìn lên trời, cô thấy một chiếc cầu vồng đã bắc ngang – màu đỏ, màu xanh, màu vàng - cứ như mọc thẳng lên từ khu rừng nhỏ cách đó một dãy phố. Có một hũ vàng ở đâu đó đang chờ được khám phá. 
Và ở đâu đó một anh chàng dành cho mình.

***
“Ngoài này không đẹp sao em?” Christian hít căng lồng ngực không khí mùa thu khô lạnh. Anh và Kerry đã đạp xe gần ba tiếng đồng hồ mà anh thấy vẫn chưa đã. Hai người thả dốc xuống một quả đồi nhỏ, anh khom lưng, gió lùa qua tóc, mặt trời đang sấy khô nốt những vết ẩm nhẹ còn lại trên quần áo.
Họ cùng rẽ sang bên trái, đạo xuống một con phố dài uốn cong được người đi xe đạp và người đi bộ ưa thích vì mấy lý do: ít xe cộ, mặt đường nhẵn và những toà nhà tráng lệ đứng ngay ngắn bên đường.
“Lâu lắm rồi em không tới đây,” Kerry nói. “Em quên mất là nó đẹp đến nhường này.” 
“Đây là nhất đấy,” anh đồng tình, bánh xe nghiến qua một nón thong. Mùa hè cuối cùng anh ở đây, anh và Kerry hầu như ngày nào cũng đi đạp xe. Họ đạp xe qua những khu lân cận, theo những con đường bọc quanh công viên gần nhà Kerry - bất cứ nơi nào mà xe của họ có thể đạp tới.
“Đua lên cầu nhé!” Christian thình lình tuyên bố. Anh phóng vọt lên. 
“Bất công!” Kerry hét lên, chân cô nhấn bàn đạp như điên.
Christian lao tới trước, những ngôi nhà nhoà đi trong mắt anh. Với người ở nơi khác tới, đường có vẻ như là đường cụt. Nhưng nếu ta đến tận cuối đường thì sẽ thấy một con đường bụi bặm tiếp kéo dài thêm mấy chục mét nữa dẫn đến một cây cầu gỗ nhỏ. Nhịp cầu ngắn chỉ vừa đủ cho ba chiếc xe đạp nối đuôi nhau là kín từ đầu này sang đầu kia và vị trí của nó đảm bảo sự riêng tư cho bất cứ ai tìm ra nó.
Không ngoái lại phía sau, Christian phi thẳng xuống con đường nhỏ, rẽ lên cầu và đột ngột dừng ngay tại đó. Bụi cuốn lên thành đám sau lưng anh.
Kerry sau anh mấy sải. “Đồ ăn gian!” cô nói, thở hổn hển khi bước xuống đứng cạnh anh. Một đám tóc vàng bám chặt lấy gương mặt đẫm mồ hôi của cô. “Em đã thắng nếu anh báo trước đàng hoàng.”
Christian nhảy xuống xe và đi sang đầu cầu bên kia, Kerry theo sát anh. Bất thần anh quay lại phía cô. “Em có cần báo trước đàng hoàng cho cái này không?” anh hỏi rồi hôn nhẹ lên môi cô. Chiếc cầu đã từng là “chốn hẹn hò” của họ mùa hè năm trước - một nơi để dừng chân nghỉ uống nước và cho những nụ hôn trộm.
Đôi môi Kerry ấm và hơi có vị mặn. Mấy giây sau Christian buông ra.
“Không, không cần báo trước đâu,” Kerry nói nhỏ nhẹ, nhún nhảy trên ván cầu. “Anh cứ tự nhiên làm thế lúc nào cũng được.”
Christian cười to, nhưng trong lòng rối bời. Hôn nhau cũng như qua máy kiểm tra nói dối vậy. Sau khi ta hôn một người, ta không thể nào lại nghĩ có lẽ mình yêu cô ấy, có lẽ không, mình cũng không biết nữa. Một nụ hôn không có chỗ cho sợ ngờ vực. Anh đã thật ngu muội khi cho rằng Kerry là lý do tâm trạng anh phấn chấn đến thế. Không phải vì cô ấy không là người bạn tốt – cô ấy luôn là bạn tốt. Nhưng có thể chính hành động đạp xe đã khiến anh cảm thấy tuyệt vời – ngày hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, hoa lá lộng lẫy, thả đồi với hai tay giang rộng trong không khí và cảm giác mình tự do nhất trên đời. Và còn một điều khác nữa. Điều gì đó rất đơn giản.
Sôcôla nóng. Ấm sực, đậm vị cacao với thoảng chút vị quế và kem béo vừa phải, kèm theo một nụ cười khiến tim anh muốn rớt ra ngoài.

“Chỉ thêm một lớp nữa thôi,” Leigh tự nói với mình. Cô chấm cây cộ vào lọ sơn móng tay L’Oreal mà cô mới mua rồi sơn lên ngón chân phải một cách lành nghề. Cô thích sơn móng tay vào tối Chủ nhật và giữ cho suốt cả tuần tiếp theo.
“Oa, oa …!”
Leigh thở dài vặn chặt nắp lọ lại. Em bé Charlie cứ hết khóc lại ngưng mấy tiếng đồng hồ rồi. Cô đã dành gần hết đêm qua để chăm lo cho nó, và rốt cục nó nín khóc thì cô không sao ngủ lại được nữa.
Charlie nằm ngửa trên giường của cô, xung quanh quây gối và mấy con thú bông. Cô bế nó dậy, cẩn thận xem mình đã ôm nó đúng cách chưa. Nó vẫn không nín khóc, cô lóng ngóng đút chiếc chìa khoá vào lưng nó.
“Đây rồi, đây rồi,” cô nói, sử dụng kỹ thuật mà cuối cùng đêm qua cô cũng thuần thục, đung đưa Charlie nhè nhẹ.
“Leigh, thằng bé kìa!” Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng hầm đúng lúc tiếng khóc nín bặt. 
“Con biết rồi ạ!” Leigh kêu đáp lại, giữ chặt chiếc chìa khoá chăm sóc. Cô bắt đầu đi tới đi lui trong phòng. Rồi cô liếc xuống ngón chân. Những sợi long thảm màu xanh nhạt bám đầy trên móng chân còn ướt nước sơn của cô.
Chiếc chìa khoá tuột ra. 
“Oa, oa…!”
“Con có cần giúp đỡ không?” cha cô kêu lên. 
“Không ạ!” cô đút lại chìa khoá rồi ngồi phệt xuống giường. Xong cô lại đứng lên. Cô hít một hơi thật sâu. “Đừng có làm nhặng lên nữa nào.”
Leigh vắt óc suy nghĩ, cố nhớ xem cô Duncan đã dặn điều gì. Việc con búp bê cứ 10 phút lại đòi bế một lần có bình thường không nhỉ? Cô kiểm tra lại chiếc đồng hồ báo thức của mình. Chà, mới im lặng được 3 phút chứ mấy. Thế mà cảm giác như cả 20 phút rồi. Leigh biết cô phải chờ con búp bê khóc lại thì mới được rút chìa khoá ra, nhưng nó đã im lặng được một chốc rồi. Có lẽ cô thử rút chìa khoá ra và …
“Oa, oa …!”
Leigh đút cái chìa khoá vào lại, giỗ yên con búp bê. Đêm qua nó khóc nhiều, nhưng mỗi lần nó nín và khóc lại chỉ mất vài giây sau khi đút chìa khoá vào thôi.
Phải đến 15 phút rồi mà Charlie vẫn còn yên lặng, Leigh bắt đầu thấy sợ. Nếu như hộp điện tử lại ghi nhận là đứa bé bị bỏ quên thì sao? Nhỡ cô phải chịu trách nhiệm về việc cô và Christian bị đánh trượt nội dung này của khoá học thì sao?
Reeeng! 
Charlie à? Hay điện thoại nhỉ? 
Điện thoại rồi.
“Alô?” Leigh kêu lên, lúc này thì thực sự kiệt quệ. 
“Leigh hả?” 
“Dạ?” 
“Christian đây mà.”
“Ôi cám ơn trời!” Trước khi Christian kịp nói lời nào, Leigh đã vội vã giải thích tình thế. “Em có làm gì sai không anh?” cô hỏi. “Nó cứ khóc rồi nín cả đêm qua, nhưng em chưa bao giờ phải giữ cái chìa khoá lâu như thế này cả.” 
“Nó có nằm đúng tư thế không?”
Leigh kiểm tra lại. “Đúng ạ.” 
“Em có làm rơi nó hay gì không?” 
“Không!”
“Thế thì em cứ bình tĩnh. Thỉnh thoảng cũng phải mất đến ba mươi phút ấy.” 
Leigh kẹp ống nghe dưới cằm. “Em đã làm tất cả những gì chúng ta đã nói với nhau mà …” 
“Oa, oa …!”
“Nó khóc đấy!” cô tố cáo. Cô rút cái chìa khoá ra, rồi lấy tay che miệng. “Em hy vọng là em không đánh thức nó dậy.” 
Christian cười to. “Em làm giỏi lắm.”
“Anh đúng là cứu mạng em.” Đột nhiên Leigh nhận ra rằng cô không biết tại sao Christian lại gọi điện. “Em xin lỗi đã để xảy ra như vậy..” 
Mấy giây trôi qua. Leigh bắt đầu bồn chồn. Tại sao anh ấy lại gọi cho cô nhỉ.
“Ừ, Leigh này,” 
“Dạ?”
“Anh muốn bảo em xem chương trình anh đang xem trên ti-vi.” 
Cô bớt căng thẳng. “Gì thế ạ?”
“Một phim tài liệu trên kênh A&E về gia đình hoàng gia Anh. Anh nghĩ em sẽ thích phim này.”
“Em bật ngay đây. Khi nào em đặt được Charlie xuống đã.”
Có một thoáng ngập ngừng. “Ừm, anh nghĩ ngày mai anh sẽ gặp em.”
“Được ạ.” Leigh thấy mình cứ muốn nói chuyện mãi, nhưng cô chẳng có gì để nói cả. Cô nghe tiếng Christian hắng giọng ở đầu dây bên kia. 
“Leigh này,”
“Dạ?” 
“Em à, em có thể tin nổi cảnh tập trung toàn trường hôm nọ không? Anh nghĩ đầu cô Bauer suýt bốc khói, cô ấy giận kinh khủng.”
Leigh cười khúc khích, cẩn thận đặt Charlie trở lại xuống giường. “Em biết. Nhưng anh phải thừa nhận là cô ấy có lý đi. Khi Dave Raynolds đứng lên nói rằng bộ môn nghệ thuật của trường Fillmore toàn các thầy cô hết xí quách rồi…”
“Này, nó có quyền có ý kiến của nó chứ ..” 
“Nhưng nó lại nhằm thẳng ngay vào cô Bauer!” Leigh phản đối khi Christian cứ nói vớ vẩn về buổi tập trung.
“Thôi đừng nói chuyện ấy nữa,” Leigh bảo khi anh đã nói xong. “Kể cho em nghe về bối cảnh âm nhạc ở nước Anh đi.”
“Chủ đề yêu thích của anh đây rồi.” Christian hít mạnh một hơi. “Trước hết bắt đầu với một album tên là Ổ quay …”
Leigh kinh ngạc bởi gu âm nhạc của hai người giống nhau đến vậy. Từ nhạc rock đến nhạc techno rồi đến nhạc nhẹ Anh, họ đều hợp nhau. “Anh có phải đi đâu không?” khoảng 10 phút sau Leigh hỏi, hơi lo rằng cô giữ anh trên điện thoại quá lâu. “Không, trừ khi em phải đi đâu. Khi anh tóm được một thính giả rồi thì anh giam họ lâu hết mức có thể.”
“Em sẽ nhớ điều đó.” Leigh cười. “Thế anh có đi xem buổi biểu diễn ngoài trời nào ở London không?” cô hỏi.
“Có vài lần. Âm nhạc thì hay lắm nhưng anh không thích cái cảnh hút hít, với cả cũng khá lộn xộn đấy.” 
“Em cũng đoán thế.”
“Thế em đã đi lần nào chưa?” Christian hỏi. 
“Mới trong mơ thôi!”
“Ừm, nếu mà có một dịp như vậy ở Buffalo này, bọn mình đi nhé, được không?” “Ừ, chắn chắn rồi.” Sự e thẹn bao trùm lấy cô. Anh ấy nói có thật không nhỉ? 
“Này,” Christian trở nên sôi nổi, “em có nghe nói ai sẽ đến đây cuối tuần tới không?” 
“Ai cơ?”
“Ban nhạc Oasis.” 
“Em biết,” Leigh nói. “Bộ dạng của họ cần phải điều chỉnh một chút, nhưng nhạc Rock họ chơi hay kinh khủng. Ước gì chúng mình được đi xem.”
“Ừ, họ bán hết vé rồi. Ở Anh họ cũng hết vé rất nhanh.”
Leigh cười nhỏ. “Mỗi lần anh nhắc đến nước Anh, em lại thấy thèm một tách trà nóng.” 
“Báo cho em biết, anh pha trà ngon tuyệt đấy.” 
“Anh á?”
“Chứ sao, đảm bảo uống xong tỉnh cả người.” 
“Thế thì sau khi xong vụ Charlie này em phải làm thử mới được.”
“Em làm tốt lắm,” Christian an ủi cô. “Ôi này, đã 10 giờ rồi cơ à?” 
Leigh liếc đồng hồ. “Vâng.”
“Anh đoán là em lỡ mất bộ phim tài liệu rồi,” Christian nói. 
Leigh vui vẻ nhún vai. “Không sao đâu. Em biết bao nhiêu chuyện còn hay hơn ấy chứ.” 
“Hân hạnh được phục vụ quý khách. Gặp em ngày mai nhé.”
“Vâng ạ.” 
“Tạm biệt,” Christian nói. 
“Tạm biệt.” 
“Chúc ngủ ngon”
Leigh cười phá lên. “Chúc ngủ ngon.” Cô gác máy. 
Christian thật dễ nói chuyện, dễ cởi mở. Phải có chàng trai nào khác trên đời này có thể khiến cô cảm thấy như vậy chứ.
Có không nhỉ?

No comments:

Post a Comment