Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 7

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 7


“Tớ đã nghĩ rất nhiều về điều mà cậu nói với tớ hôm trước,” Kerry thổ lộ trong bữa ăn trưa ở trường ngày thứ Ba. Cô cứ ngoáy mãi hũ Yourt vị dâu rừng của mình. “Và cái điều thông minh không chịu được ấy là gì thế?” Leigh hỏi lại, cắn một miếng bánh mỳ kẹp bơ mứt to. Họ đang ngồi ở cái bàn mọi khi trong nhà ăn cùng vớu Allison và Lucy, mấy cái nôi xách để ngay bên cạnh.
Kerry ăn một thìa Yourt đầy. “Cậu có nhớ cậu nói thế nào về việc thay vì cố gắng làm những điều trước đây vẫn làm cùng nhau thì tớ và Christian nên thở cái gì đó mới mẻ không?” 
Leigh gật đầu.
Kerry rút phắt từ trong balô ra một cái phong bì nhỏ và lôi từ đó ra hai cái vé. “Cái này có đủ mới không?”
Leigh và Lucy chồm qua bàn để xem.
“Vé xem Oasis à!” Allison kêu thét lên to đến nỗi mọi người ở bốn bàn xung quanh đều quay lại nhìn. “Làm sao cậu kiếm được thế?”
“Ừ,” Lucy nói, đôi mắt xanh mở to. “Tớ nghe nói họ bán hết ngay lập tức cơ mà!” Leigh thì cứ nhìn chằm chằm, mồm cô há ra.
Kerry cười tươi. “Mẹ tớ có người bạn làm ở quầy bán vé nên mới kiếm được vé cho tớ. Nó đắt ghê răng luôn, nhưng mà cũng đáng thôi.”
Leigh xé một gói bánh vặn thừng. “Christian có biết là cậu có vé không?” Vì lý do nào đó không thể giải thích được, cô đã không kể cho Kerry nghe về cuộc nói chuyện của cô với Christian hôm Chủ Nhật.
Kerry lắc đầu. “Tớ định làm anh ấy ngạc nhiên. Đó là kỷ niệm hai năm ngày bọn tớ quen nhau. Tớ muốn làm điều gì đó thật đặc biệt.” Cô tự lấy một cái bánh Oreo từ khay của Lucy. “Khi anh ấy biết anh ấy sẽ khoái lắm đấy.”
“Cậu biết không, sau khi đi xa về tự dưng trông Christian đẹp trai kỳ lạ,” Allison nhận xét. Cô vươn người về phía Leigh thầm thì vẻ bí mật. “Đương nhiên là trước đây cậu chưa bao giờ gặp anh ấy cả. Hồi xưa trông anh ấy lúc nào cũng bảnh trai rồi, nhưng chắc phải có cái gì trong nước uống ở bên ấy, bởi vì khi trở về trông anh ấy thậm chí còn đẹp trai hơn.”
Kerry lau mồm bằng khăn giấy. “Christian không phải là người Anh, Luce.” 
“Ừ, mấy cái gã người Anh thường gầy giơ xương và tóc cắt lởm chởm,” Allison tuyên bố. 
“A!” Leigh cười vang.
“Cái gì?” Allison búng một mẩu bánh vụn ra khỏi bàn. “Này, tớ không nói rằng thế là xấu hay gì cả. Tớ còn nghĩ thế hơi gợi cảm nữa là khác. Nhưng bọn con gái Anh không mấy khi gặp những chàng trai như Christian. Anh ấy thật đáng yêu, vui nhộn và ừm, vạm vỡ.”
“Đi xem ca nhạc với anh ấy là một ý kiến tuyệt diệu,” Lucy khẳng định. “Đứng trong bóng tối nghe nhạc tuyệt hay - quả là lãng mạn nữa nhé. Đặc biệt là khi bọn cậu đang có rắc rối nữa.”
Allison gật đầu đồng ý và bưng khay lên khi chuông reo. “Nhớ cầm sách.” 
“Tớ muốn nhờ cậu một việc,” Kerry nói với Leigh khi họ len lỏi ra khỏi nhà ăn, kéo mấy cái nôi xách theo sau.
“Ừ, việc gì?” 
“Ừm, cậu và Christian đã ở cạnh nhau tương đối nhiều vì chương trình chăm sóc em bé.” 
“Ừ…?”
“Tớ đang nghĩ đến điều mà Allison vừa nói về các cô gái người Anh. Rất có thể Christian có quen ai đó ở Anh. Ai đó mà anh ấy thích hơn thích tớ.”
“Cậu nghĩ thế à?” Leigh cau mày khó chịu. “Nhưng hai người đã thoả thuận là nói cho nhau biết nếu quen người nào khác cơ mà. Nếu anh ấy không nói gì cả thì tớ tin là anh ấy không quen ai hết. Christian có vẻ trung thực đấy, Kerry ạ.”
“Thì thế,” Kerry cắn môi, thừa nhận. 
Leigh dừng lại để uống ngụm nước từ vòi.
“Nhưng nếu cậu cứ dò hỏi hộ tớ thì có hại gì không?” Kerry nói tiếp, vẻ mặt tràn trề hy vọng.
“Ôi, Kerry, tớ không muốn dây vào chuyện này đâu.”
Kerry đưa hai tay lên trời. “Dây cái gì? Cậu chỉ cần nói bóng gió về sự trung thực hay lòng chung thuỷ hay cái gì đại loại thế, rồi xem anh ấy có lộ ra tý gì về năm ngoái không. Và rồi” – Kerry hất tóc ra sau – “rồi cậu xem anh ấy có nói gì về cảm giác của anh ấy với tớ bây giờ không.”
“Chà …” Leigh biết không có cách nào lảng tránh được Kerry một khi nó đá dính cứng vào chuyện gì. “Thôi được. Nhưng tớ không định dấn quá sâu cho cậu đâu nhé. Tớ không muốn anh ấy nghĩ rằng tớ là đồ chuyên đi thọc mũi vào chuyện của người khác.” 
Kerry mỉm cười sung sướng. “Cậu làm thì tốt hơn tớ. Cám ơn cậu thật nhiều …” 
“Ừ, chắc chắn rồi.” Leigh quay đầu đi về lớp Toán của cô. “Tớ muốn vào lớp sớm, thầy Franklin có thể lại cho bài kiểm tra nhanh.”
“Được rồi. Gặp lại cậu sau nhé.”
Khi hai cô gái chia tay nhau ở tầng hai, Leigh tự hỏi liệu Kerry có chọn đúng phương pháp không. Kerry có thể bị thuyết phục rằng tọc mạch vào đời tư Christian là một ý hay, nhưng Leigh thì không chắc lắm. Cho tới giờ, anh ấy có vẻ là một người khá đàng hoàng; Christian cư xử không giống như một anh chàng đang cố giấu diếm một bí mật nào đó. Mà cô thì phải hiểu rõ về các bí mật rồi, Leigh ngượng ngùng nghĩ trong lúc đi dọc hành lang - bởi vì bản thân cô đang giữ một bí mật nhỏ. Một bí mật cần phải giữ kín, đó là cảm giác của cô gần đây khi nghĩ về Christian.
Cô không bị mù. Cô biết Christian là bạn trai của Kerry - người bạn trai theo nó trong cả bữa ăn, vào giấc ngủ, tóm lại là ám ảnh nó suốt cả năm qua. Chuyện đó chẳng có gì bí mật hết. Và Leigh đã hạnh phúc nhìn bạn mình chìm đắm trong tình yêu. Ngoại trừ một điều, từ những gì Kerry vừa nói và những gì Leigh đang thấy thì không có vẻ gì là Kerry quá yêu cả. Không phải Kerry cứ nói đi nói lại với cô và các bạn cô rằng mọi thứ đang khác đi sao? Christian đã thay đổi thế nào trong năm học ở nước ngoài? Hay Kerry đã thay đổi? Hay có gì đó đã thay đổi?
Chính những câu hỏi này, những giây phút hoài nghi này đã hé cho Leigh một tia hy vọng đáng xấu hổ.
Bởi vì càng nghe Kerry nói về mối quan hệ không hoà hợp với Christian, một phần nhỏ xíu xiu trong Leigh càng trăn trở, liệu cái tình cảm khó tả mà Leigh cảm thấy từ giây phút cô nhìn thấy anh có thể phát triển thành cái gì không.
Có những điểm sáng xâu chuỗi trong đầu cô – khiêu vũ với Christian ở nhà Kerry; ăn cánh gà và nói chuyện gẫu ở quán Jerry; mở cửa ra thấy anh đứng đó trên thềm nhà cô, áo sũng nước mưa, những lọn tóc nâu ướt bết trên trán; cười với anh qua điện thoại. Leigh đóng sập trí tưởng tựơng của mình lại. Có ích gì đâu khi mơ về nhỡng điều không bao giờ trở thành hiện thực được … những điều chắc chắn sẽ làm đớn đau một người mà cô mến yêu. 

***
Leigh đẩy cái bàn gỗ xiêu vẹo của cô lại gần bàn của Christian, rồi Kerry và Jason cùng ngồi vào với họ. Họ đã nộp lại mấy con búp bê từ đầu buổi học và bây giờ làm việc theo nhóm bốn người. Mấy phút đầu họ còn siêng năng, cắm cúi chép lại những điều mà cô Duncan đã ghi trên bảng rồi chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Nhưng khi cô giáo đi sang nhóm thảo luận khác thì họ bắt đầu uể oải.
“Mọi người đang bàn tán về buổi biểu diễn của nhóm Oasis cuối tuần này,” Christian nói. “Tớ nghe nói họ bán vé tờ cuối tuần trước.”
Leigh liếc Kerry – nó thật giỏi vì vẫn giữ được vẻ mặt tỉnh bơ.
“Ừ, tớ biết,” Jason cằn nhằn. “Hôm thứ 6 tớ mất 4 tiếng đồng hồ cố gọi điện thoại khắp nơi để kiếm vé.”
“Album cuối cùng của họ là hay nhất,” Leigh tham gia, nháy mắt với Kerry để mào đầu cho bạn nói.
Kerry mỉm cười. “Chà, giả sử là …”
Christian với tay ra túi sau và bất ngờ thảy hai cái vé lên bàn. “Ngạc nhiên chưa…” anh kéo dài giọng.
Kerry há hốc mồm. “Anh đùa em đấy à.”
“Nhưng anh không hiểu – em cũng mua vé cho chúng mình. Đó là điều bất ngờ của em dành cho anh,” cô nói yếu ớt. Rồi cô búng ngón tay. “Em biết rồi – chúng mình sẽ bán lại vé. Mình sẽ kiếm khá tiền đấy.”
“Bán lại á ? Các người điên đấy à?” Jason rít lên. Anh chàng đặt tay mình che những tấm vé. “Mấy cái này là của tớ. Tớ sẽ xì tiền mặt ngay tại chỗ.” Chàng ta xoè vé về phía Leigh. “Muốn đi không, một nửa bé nhỏ của anh?”
Leigh nhìn Kerry ngập ngừng. “Hai người không phiền chứ?”
“Phiền á? Thế thì hay quá còn gì!” Christian kêu lên. “Với cả, bán lại thì đau quá. Mà anh biết” – anh ngập ngừng – “anh biết em thích xem thế nào mà.”
Leigh có thể thấy hình ảnh một buổi hòa nhạc lãng mạn dành cho hai người trôi tuột khỏi gương mặt Kerry, để lại đó đôi má xanh nhợt và cặp mắt đầy ắp thất vọng. 
“Christian nói phải đấy,” mấy giây sau Kerry uể oải nói, vành môi cô cố phác ra nét cười. Cô săm soi mấy cái vé. “Mà lại ở cùng một khán đầu, thế nên rất tiện. Chúng ta có thể …”
“Chúng ta đang nói chuyện hay chúng ta đang làm việc đây?” cô Duncan dừng lại bên bàn họ hỏi rất mềm mỏng.
“Cô còn trông đợi gì ở những bậc cha mẹ như chúng em nữa ạ?” Christian hỏi lại. 

***
Thư viện chiều thứ Tư khá đông người, nhưng lúc nào chả thế trong tiết học cuối ở giảng đường. Sau khi tìm hết những chỗ ngồi yêu thích mọi khi không có, Leigh và Christian đành phải ngồi xuống một trong những cái bàn rộng gần nơi tra cứu.
Leigh co chân xếp tròn lại như ngồi thiền rồi bắt đầu xếp các tài liệu của cô thành từng chồng nhỏ. “Được rồi, em có lịch hàng ngày của em và sổ tay.”
“Còn anh có những bảng chỉ dẫn mà cô Duncan muốn bọn mình điền vào.” Christian rút một quyển vở gáy xoắn ra khỏi balo của anh.
“Nào, chúng ta lẽ ra phải nộp ghi chép hàng ngày của mìnhh để cô thấy những nhận xét của chúng ta khớp với cơ sở dữ liệu trong con búp bê.” Leigh nhìn trộm sổ ghi chép của Christian. “Chữ anh quá đẹp so với chữ con trai đấy.”
Christian viết tên mình vào một trong mấy cái bảng chỉ dẫn. “Ừ, có điều anh mất cả tiếng mới nghĩ ra được điều anh muốn nói.”
“Thật không?” Leigh đọc lướt qua danh sách các câu hỏi. “Cái này trông cũng dễ ý mà. Xem câu 4 này – Các bậc mới làm cha làm mẹ phải có loại kỹ năng gì hay đặc điểm tính cách nào là quan trọng nhất?” cô bắt đầu đếm trên đầu ngón tay. “Kiên nhẫn này, nghị lực này, thương yêu này …”
“Tiền nữa,” Christian thêm vào.
“Tiền á,” Leigh liếc anh một cách cảnh giác. 
“Em biết đấy, để thanh toán cho bảo mẫu khi mà cái chìa khóa không có tác dụng ấy mà.” 
“Christian!”
Anh giơ cả hai tay lên trời. “Anh nghiêm túc đấy. Khi bọn anh mang con búp bê đi mua sắm, Kerry và anh dừng lại ở một tiệm thuốc để kiểm tra giá cả. Giá tã là hơn 8 đôla một bịch đấy em ạ!” Anh nhăn mũi. “Mà em có khái niệm là một tuần bình quân một đứa trẻ dùng bao nhiêu cái tã không? Nhiều ra phết đấy.”
“Đúng thật. Bọn trẻ con tốn kém lắm.” Một phần trong nhiệm vụ của họ là tính toán xem nuôi một đứa bé tốn bao nhiêu tiền tã và sữa. Trước khi đi tham khảo cửa hàng bán đồ cho em bé, Leigh đúng là không biết một cái cũi trẻ em đắt như thế. “Nhưng,” cô nói thêm, “chúng thật đáng yêu.” Cô gặm gặm cái bút. “Có điều, anh nói đúng. Khả năng kiếm đủ tiền để đáp ứng cho một đứa bé thực sự quan trọng.”
Họ trả lời nốt những câu hỏi còn lại. Khi chuông báo tan trường reo vang lúc 2 giờ 40, Leigh bị bất ngờ. Thời gian trôi nhanh thật? Làm việc với Christian chẳng có vẻ gì là làm việc gì cả, không khí rất vui nhộn. Anh cứ kể chuyện cười mãi đến nỗi cô cười mỏi cả miệng, nhưng giữa những trận cười và tán hươu tán vượn họ đã hoàn thành được khối công việc.
“Em muốn về không?” Christian hỏi, ngoái cổ nhìn đồng hồ viền kim loại treo lù lù trên đầu họ.
“Thư viện còn mở cửa thêm một tiếng nữa,” Leigh nói. Christian có vẻ không phải vội về, và hôm nay họ làm việc với nhau ăn ý đến mức bỏ về thấy tiếc quá. “Em có thể ở lại nếu anh muốn.”
Christian gật đầu. “Có lẽ mình nên tiếp tục. Làm trước thì khỏi làm sau thôi.” Anh đứng lên và vươn vai. “Anh có mấy trái táo trong tủ. Em muốn một trái không?” “Có ạ.” Kiểm tra chắc chắn không còn cái gì giá trị, dễ bị lượm, để trên bàn, Christian và Leigh đi qua cánh cửa kính của thư viện rồi xuống cầu thang đi về phía bể bơi, nơi có tủ để đồ của Christian. Hành lang vắng tanh – mọi người chẳng ai nấn ná ở lại trường một khi chuông tan học đã reo.
Christian xoay cái khóa số. “Cảm giác không có bé Charlie ở bên cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.” 
Leigh cười khúc khích. “Phải vậy không? Em không ngờ là chăm sóc nó thì phải làm bao nhiêu việc như vậy.”
Cái khóa bật ra, và Christian mở cánh cửa tủ. Dù chưa được hoàn thiện như tủ của cô, nhưng Christian cũng đã trang trí tủ của anh. Cái Logo của trường được gắn vào cánh cửa, một tấm đề can hình Siêu nhân dán ở mặt trong lưng tủ và chiếc khăn tắm vải bông màu xanh nước biển nhạt có dòng chữ Lâu đài Pha lê treo trên cái mắc bằng nam châm có thể di chuyển được.
Christian lấy hai trái táo ra khỏi ngăn kệ và đưa cho Leigh một trái. “Hái trên cây nhé.” 
“Anh hái à?” 
Leigh thích đi hái táo. Năm ngoái cô đã theo cha đến một vườn cây ăn trái ở Fredonia, ở phía nam của Buffalo. Họ đã hái cả sọt táo và mua cả chục lít nước nho tím thơm lừng mà Leigh chẳng mấy chốc đã thấy nghiện. Ở nơi cô sinh trưởng là California chẳng có thứ gì giống như thế cả.
“Ừ. Mẹ anh lôi bé Emily và anh đi theo cả ngày Chủ Nhật.” Rồi anh nhe răng cười. 
“Cũng không đến nỗi tệ. Emi đúng là đứa rầy rà nhưng sâu trong lòng nó vẫn thương ông anh quyến rũ của mình. Tuần trước nó nài nì mẹ anh mua kẹo cacao, mà nó biết thừa là chỉ có mỗi anh ăn cái món đó.” Anh đặt tay lên tim. “Nó thật là ngoan.”
“Dễ thương thật.” Leigh không quen nhiều anh chàng tự nguyện làm những việc ấy cùng gia đình mà còn thấy thích thú. Nói thẳng ra, cô nghĩ cô chẳng quen ai như vậy cả. “Em nghĩ là anh là một ông anh rất hay.” Cô bất ngờ nói.
“Thật à? Tại sao?” Đôi mắt màu nâu lục nhạt của Christian sáng lên vì tò mò. Leigh nhai rau ráu khi họ leo ngược lên cầu thang. “Em không biết. Anh dịu dàng và hài hước. Và anh đã đến Châu Âu, đại loại thế, mà em sẽ rất thích có người nào như anh để kể cho em nghe tất cả những chuyện đó.”
“Tất cả những gì Emi quan tâm là mấy cái vương miện giả và bánh quy bơ giòn tan mà anh mua cho nó thôi.” Christian quăng cái lõi táo vào thùng rác đặt bên ngoài thư viện. “Dù sao anh cũng rất vui là được về nhà. Đến thời gian cuối anh nhớ nhà kinh khủng … Thật tuyệt vời khi được gặp cha mẹ anh và Emily. Và cả Kerry nữa,” anh nói thêm. 
“Đám trẻ cùng lứa với mình ở bên ấy thế nào hả anh?” Leigh hỏi khi họ bước vào thư viện và trở về chỗ ngồi của họ.
“Cũng khá hay. Anh cặp kè nhiều với Simon và lũ bạn của nó,” Christian giải thích lúc anh mở sổ tay ra. “Đi cùng với nó là một cách hay để gặp gỡ nhiều người.” 
“Anh có gặp nhiều con gái khác không?” Leigh hỏi. 
“Chắc chắn rồi.”
Câu đáp dễ dãi của anh làm cô thất thần trong giây lát. Rất có thể việc câu kéo thông tin cho Kerry cũng không đến nỗi quá khó. Cô bắt đầu xáo giấy tờ của cô ở trên bàn. 
“Ý em là, có cô nào mà anh, ừm, anh thích không?” Cô có thể cảm thấy Christian đang nhìn cô. 
“Sao em lại hỏi thế?” Christian đùa. “Em quan tâm à?”
Leigh xấu hổ quá. “Không!” Cô vớ nhanh lấy quyển vở của mình và mở bừa ra. Rồi cô lại đặt vở xuống. “Em không ngờ anh lại nói thế!”
“Anh xin lỗi,” Christian nói một cách ngượng ngùng. “Anh cho là đêm hôm nọ anh đã bị Kerry tra tấn đủ rồi. Đùa lại là cách duy nhất để anh không cảm thấy bị xúc phạm.” 
“Ý anh là sao?” Leigh đặt hẳn vở xuống bàn và liếc nhìn khắp thư viện một vòng. Bây giờ thì trường đã chính thức hết giờ làm việc nên họ có thể nói chuyện mà không bị lo làm phiền.
Christian nhún vai. “Kerry toàn hỏi anh về việc anh làm gì với bọn con gái bên đó, thế đấy.”
“Em đoán là nó chỉ tò mò thôi.” Leigh nghịch cái nhẫn mã não trên tay. “Con gái thường thích những chàng trai nói giọng Anh, và có thể nó nghĩ anh cũng cảm thấy thế với con gái bên ấy hay sao đó. Ý em là bọn con gái Anh ấy mà,” cô ngừng ngang. Mình đang nói cái gì thế này? Mình nói nghe như con ngốc ý. 
Christian cười. “Anh gặp con gái nói giọng Anh, giọng Ireland và cả giọng Mỹ nữa. Có năm người Mỹ khác cùng học ở trường với anh.”
“Ồ.” Leigh đã không nghĩ ra anh không phải người Mỹ duy nhất ở trường Lellington. Cô không nên lôi cái chuyện hẹn hò ra mà hỏi. Đó có phải là chuyện của cô đâu chứ, và sự đồng cảm mà họ vừa có đã biến đi đằng nào mất. Bây giờ cô lại thấy không thoải mái. “Chúng ta nên làm việc tiếp nếu định ngồi lại đây,” Leigh vừa nói vừa nhặt bút lên. 
“Đợi chút đã.” Christian chồm qua và đặt tay anh lên bài làm của cô. “Anh không hẹn hò với ai ở bên đó cả, nếu đó là điều em định hỏi anh.” Anh thở dài. “Hội của Simon có nhiều con gái: Emma, Jane, Neera … Chúng nó đều rất đáng mến. Bọn anh chơi với nhau vui vẻ.” Đôi mắt màu nâu nhạt của anh trở nên nghiêm túc. “Nhưng Kerry và anh đã hứa với nhau rồi, và anh giữ lời hứa ấy.” Anh hơi đỏ mặt, mắt anh long lanh ngập ngừng nhìn mắt Leigh. “Nhưng bây giờ …”
“Bây giờ sao cơ?” 
Christian buông ra một tiếng rên khẽ. “Anh không biết. Mọi cái – mọi cái khác rồi, thế thôi.”
Cô nhìm chằm chằm vào mặt anh. “Khác thế nào cơ ạ?” 
“Anh nghĩ có lẽ anh không nên nói với em điều này,” Christian mở lời, mặt anh trông khổ sở. “Em là bạn thân nhất của Kerry và, và …”
“Kerry sợ rằng anh đang có ai đó khác,” Leigh buột miệng. Cô nghĩ Kerry sẽ thích lối tiếp cận kín đáo hơn, nhưng cô không biết khi nào mới lại có một cơ hội tốt như thế này lần nữa.
Christian cắm mặt xuống sàn. “Anh ước gì mọi chuyện dễ dàng thế.”
Leigh đột nhiên thấy lạnh, cô khoanh tay ôm chặt lấy mình. “Ừm, thế anh … có ai khác không?” cô thì thầm, không chắc là cô có muốn câu trả lời hay không.
“Không, ừm, anh không biết.” Christian đu tới đu lui trên ghế. “Kerry tuyệt vời lắm. Chỉ có điều anh, anh …” Anh đột nhiên ngừng lại, dúi đầu vào hai tay. “Anh không biết nữa. Anh cho là anh cần thời gian để suy nghĩ.”
“Chắc chắn rồi,” Leigh gật đầu nói. Lòng cô bỗng dưng nặng trĩu. Cả triệu năm nữa cô cũng không bao giờ tin là nỗi lo sợ của Kerry về Christian lại là sự thật. Mà có thể không phải như thế. Christian chắc chắn không để lộ chút thông tin nào về chủ đề này. Cô đã gật đầu cứ như là cô hiểu nguyên nhân của anh, nhưng thực cô chẳng hiểu gì cả. Hoặc là anh yêu hoặc là không. Đằng nào cũng vậy, Leigh không nên can thiệp vào. Cô không thể nào kể cho Kerry những điều Christian đã nói mà lại không làm bạn cô đau đớn. 
“Leigh này,” Christian nhìn thẳng vào mắt cô. “Làm ơn đừng kể cho Kerry nghe tất cả những chuyện này nhé. Anh không muốn làm Kerry đau khổ.”
“Ừm, đằng nào thì em có biết gì đâu mà nói,” Leigh an ủi. 
Christian cười gượng, đóng sổ tay lại. “Hai chúng ta biết thôi nhé.”

No comments:

Post a Comment