Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 9
Leigh yêu các ngày Chủ nhật mùa thu. Đi lễ nhà thờ với cha mẹ sau bữa sáng muộn hơn thường lệ, nằm cuộn tròn trong ghế tràng kỷ với một cuốn sách hay, ngủ trưa trước lò sưởi. Hoặc là thưởng thức một trong những món ưa thích nhất của cô: ngủ nướng. Đó chính xác là cái việc mà cô đang làm trong buổi sáng Chủ nhật hôm nay thì điện thoại reo vang.
“Leigh!” giọng mẹ cô gọi vang lên, nghe đặc biệt tàn nhẫn với cái đầu còn ngái ngủ của Leigh. Bình thường cô đã vồ lấy điện thoại, nhưng giờ này mà đã nhanh nhẹn hoạt bát thì chắc chắn không phải là Leigh rồi. Chẳng có bạn bè nào của cô gọi trước buổi trưa, mà ai cũng biết cô đã đi xem ca nhạc về rất khuya tối hôm qua.
“Alô? Cô làu bàu, bấm lách cách cái điện thoại không dây.
Tóc cô xõa trên gối, còn khét mùi khói, giọng cô vẳng lên tai nghe khản đặc vì những bài hát cô hát theo tối qua.
“Leigh hả?”
Là một anh chàng. Leigh ngồi thẳng dậy. “Uh huh?”
“Chào, Christian đây mà. Anh có đánh thức em không?”
Kỷ niệm tay cô nằm trong tay anh trở lại với cô, cùng với niềm xúc động và nỗi sợ hãi. “Kh …không,” cô lắp bắp, dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Rồi cô ngáp dài. “Ừm, có.”
“Giọng em cũng tệ như giọng anh hồi sáng nay,” Christian nói.
Leigh nuốt khan, ước gì cô có ly nước ở đây. “Em vẫn không tin nổi chuyện gì xảy ra tối qua,” Leigh than thở, tay day thái dương.
“Anh biết.” Mấy giây im lặng trôi qua. Rồi Christian lại nói trước. “Leigh,”
“Dạ?”
“Em nhìn ra ngoài đi.”
Leigh ngó qua chiếc rèm cửa phòng cô. Ánh mặt trời vui tươi rực rỡ ngập tràn bãi cỏ rộng trước nhà khiến cô chói mắt.
“Nếu anh nghĩ là anh húc đổ hàng rào nhà em sau khi thả em xuống tối qua thì anh húc nhầm nhà rồi,” cô lầm bầm.
Christian cười vang. “Hôm nay trời đẹp tuyệt vời, anh đang nghĩ không biết em có muốn đi với anh đến thác Niagara không.”
Leigh kẹp cái điện thoại dưới cằm, tay gập tấm chăn màu anh đào của cô lại. “Anh có nói với Kerry về chuyện lên đó không?” cô hỏi. Kerry ghét thác nước. “Chẳng qua là cái bẫy để bẫy khách du lịch ấy mà,” bạn cô đã tuyên bố xanh rờn khi Leigh đề xuất kế hoạch bỏ một ngày đến đấy chơi vào mùa hè vừa qua.
“Không – Kerry đang phất cờ ở cái cuộc thi nghi thức đó, em nhớ không?”
“Ồ, đúng nhỉ,” Leigh nhớ lại, mắt vẫn còn hơi mờ. Ngáp dài, cô vươn vai và vén rèm cửa che khung cửa sổ lớn phòng ngủ của cô. “Thế .. ý anh là … anh muốn đi đến đó với em á?” cô hỏi. Ý nghĩ đó làm cô thấy hơi nôn nao.
Christian cười khoái trá. “Thôi nào, đừng có tự cao tự đại quá thế.”
“Chà, ừm, anh nghĩ Kerry liệu có phiền lòng không?”
“Không, anh gọi điện cho Kerry tối qua khi anh về đến nhà để xin lỗi thêm lần nữa và bảo Kerry là có thể anh sẽ rủ em đi – thay đổi chỗ làm việc hơn là cứ rúc đầu vào thư viện mãi ấy mà. Kerry nói là chúc vui vẻ.”
“Ồ.” Má Leigh bắt đầu đỏ bừng lên. Hiển nhiên là Christian chẳng có ý định gì lãng mạn với cô cả - đây chẳng qua là một buổi học chung thôi mà. Và cô thấy mình giống như một con ngốc vô duyên vì đã có ý với anh. Nếu mình không đi vì sợ mình bắt đầu thích anh ấy thì tốt hơn hết là cứ đi đàng hoàng để chứng minh rằng mình chẳng quan tâm gì đến anh ấy cả. Phải vậy không?
“Anh chợt nghĩ thế vì có lần em nhắc đến chuyện em chưa bao giờ đến đó và vì chúng ta còn vài việc chưa xong với cái dự án sức khỏe của chúng ta …” Christian bỏ lửng câu nói ở đó.
Leigh không thể dứt khoát được. Cô có nên nói đồng ý không nhỉ? Học chung với nhau ở thư viện hay là ra bài ở nhà cô là một chuyện … nhưng cùng nhau đi một chuyến tới tận thác Niagara ư? Đi Canada ư?
“Ở thư viện trong một ngày như ngày hôm nay thì có vẻ quá phí phạm,” Christian đế thêm.
Đi thác Niagara một mình với Christian không phải là một cuộc hẹn hò hay gì cả. Nghĩ thế thì thật vớ vẩn.
Và nếu Kerry thấy thế là bình thường …
“Được rồi, em tham gia với anh,” Leigh quyết định.
“Thế nhé! Anh đón em sau 30 phút nữa được không?”
Leigh nhìn thoáng mình trong gương. Kinh hoàng. “60 phút đi.”
***
Chào mừng đến Canada, Bienvenue au Canada
Leigh đọc thành tiếng hàng chữ trên tấm biển hiệu to trước mặt họ khi Christian qua khỏi cây cầu Rainbow. “Chuyện này thật là khó tin.”
Christian quay qua mỉm cười với cô, cái áo len to sụ màu xanh nước biển pha nâu mà anh mặc làm nổi bật những chấm vàng trong đôi mắt nâu lục nhạt. “May mà anh không bảo với lão hải quan về cái xác chết trong cốp xe mình.”
“Em đoán là họ sẽ đuổi theo bắt đấy.” Leigh vòng tay ôm lấy vai mình. “Anh có biết đây là lần đầu tiên em ở nước ngoài không?” Cô nhắm mắt lại. “Em biết là chuyến đi này với anh có lẽ không có gì ghê gớm lắm, nhưng em thì đang run lên đây.”
Christian đột ngột rẽ ngang. “Anh sẽ đưa em đi thăm thị trấn một vòng trước khi mình gửi xe.”
Leigh nôn nóng nhìn qua cửa sổ xe khi họ chạy qua một sòng bạc khổng lồ và đi ngược lên đồi Cliffton, một con đường hẹp và dốc đứng. Cô chưa từng thấy điểm du lịch nào mà khách chen chúc trong một cái quảng trường bé tí thế này bao giờ. Bảo tàng sáp ong về Điện ảnh. Sách về các Kỷ lục Guinness. Bảo tàng Những điều bất kể bạn Tin hay Không Tin của Ripley. Tất cả các chỗ cô để mắt tới đều có bảng hiệu nhấp nháy. Phòng khách sạn có giường hình trái tim! Bánh rán và thịt lợn giá chỉ 2,5 đôla! Giống cự đà biết nói!
“Anh nói đẹp à?” Leigh chỉ vào quang cảnh đó.
“Cái gì cũng có vẻ đẹp riêng của nó chứ em,” Christian chống chế. “Nhưng em còn chưa thấy ngọn thác mà, cô gái California, cho nên cứ im lặng đi đã.”
“Được thôi, nhưng anh đừng có mà để em thất vọng đấy.”
Leigh vui vẻ dựa ra lưng ghế. Ai mà đoán được là cô có thể hoà hợp dễ dàng đến thế với một anh chàng mới quen được có hai tuần? Có cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy. Rất có thể là nhờ cô đã nghe chuyện về anh rất nhiều trước khi anh về. Nhưng công bằng mà nói, cô đã nghe rất nhiều về nhiều thứ khác từ trước, ví dụ như mùa đông ở Buffalo lạnh đến thế nào, và biết trước có giúp cho cô thích ứng được với nó dễ dàng hơn chút nào đâu. Cô thấy vui vì họ đã làm được nhiều việc trên đường đi xe tới đây: Leigh đã đọc to những ghi chép hàng ngày mà cô giữ lại, và họ đã quyết định xem ai là người sẽ trình bày bài nói khoảng 10 phút trước lớp vào buổi học ngày thứ Năm.
Họ đi ngược xuống đồi và rẽ sang trái. Dưới chân đồi hàng quán thưa thớt hơn, nhưng người đi bộ và ôtô thì đông nghìn nghịt. Sau khi chạy vòng vòng đến 20 phút, cố gắng tìm một điểm đỗ xe ven đường, cuối cùng Christian đành đầu hang và đậu chiếc Chrysler vào một trong những bãi đỗ xe nhỏ có giá 10 đôla cho một giờ.
“Xin lỗi em,” anh biện bạch. “Anh quên mất là ở đây đông đến mức nào.”
Leigh đóng cửa phía cô lại. “Em thì rất vui là chúng mình đã đến đây.”
Thác Niagara chỉ cách nhà Leigh khoảng 30 phút đi xe. Làm sao cô có thể sống ở Buffalo cả một năm trời mà không đến thăm chốn này nhỉ?
Không khí lạnh và khô. Sương ban mai vẫn còn nấn ná trên những nhành cô non ướt đẫm và mặt trời đang lấp ló sau những đám mây.
“Em đói không?” Christian hỏi khi họ băng qua bãi đậu xe. “Chúng mình có thể dừng lại và ăn bánh xốp hay cái gì đó.”
Leigh đã kịp lót dạ bằng một cái bánh trái cây nướng và hai chén bánh ngũ cốc trước khi Christian đón cô.
“Em ổn mà,” cô bảo anh. “Bây giờ mình ở đây rồi, em muốn đến chỗ thác đã.”
Phía trước mặc họ là Công viên Nữ hoàng Victoria, một dải dất khổng lồ được viền bằng những viên cuội nhỏ và những rãnh dài đầy đất trông màu mỡ đến mức Leigh có thể hình dung mùa xuân và mùa hè hoa lá sẽ tươi tốt thế nào. Cây cối mới chỉ bắt đầu chuyển màu, cỏ thì vẫn xanh mướt. Những cái ghế băng nhỏ được bao quanh bởi các xô gỗ đầy hoa cúc vàng rải rác ven đường đi, và những người lao công mang chổi quét rác nhanh nhẹn quét sạch đầu mẩu thuốc là và giấy bánh kẹo.
“Thác phía bên Canada rõ ràng đẹp hơn,” Christian nói, chỉ bao quát ra phía trước. “Phía này có thác móng ngựa. Hơn nữa người Canada chăm sóc phía bên họ tốt hơn. Họ có nhiều khách du lịch nhưng vẫn giữ được khu vực xung quanh thác khá sạch.”
Một lát Leigh bắt đầu cảm thấy có mưa phùn nhẹ trên mặt cô. “Khỉ thật, em quên mất không mang ô rồi,” cô rên rỉ. “Em cứ nghĩ chắc chắn là thời tiết đẹp cả ngày.”
Christian cười to. “Không phải là mưa đâu – đó là thác đấy. Trước khi em đến được rìa thác thì bụi nước đã mù lên rồi.”
“Ồ.” Leigh thốt lên.
Tiếng thác thật đáng kinh ngạc, nó to hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Leigh. Kiểu như tiếng sấm vậy, cứ gầm lên không dứt. Khi họ đến rìa thác, Leigh quay người, cố nhìn bao quát cảnh vật.
“Ôi,” cô thì thào khi một đám nước lạnh ngắt tạt qua mặt cô. Bên dưới bọt trắng xoá đổ xuống và vỡ tan trên đá. “Thật là hư ảo.”
“Ừ, thật là phi thường.” Christian nhìn xa ra phía trước. “Em biết không, anh nghĩ được sống gần nơi này suốt đời thật như được trời ưu đãi. Đôi khi anh quên mất nó kỳ diệu đến mức nào.”
Bất chấp sự phản đối của Leigh, Christian vẫy một đôi gần đó nhờ họ chụp hình cho hai người bằng máy ảnh của anh. “Để kỉ niệm chuyến tham quan nước ngoài đầu tiên của em,” anh nói, vòng một tay qua người cô, kéo cô lại gần. Leigh vén một món tóc ướt đẫm khỏi mắt và cố mỉm cười.
Khi Christian cảm ơn đôi kia thì Leigh đã quay trở lại với cái thác. “Ơ, cái gì thế kia?” cô chỉ tay hỏi. Phía dưới thác có cái gì đó trông giống như khúc gỗ bé tẹo cứ bập bềnh nhấp nhô trong nước.
“Đó là Đầy tớ của Sương mù. Một chiếc tàu du lịch. Nó chở ta đi qua chân thác,” Christian giải thích. “Và em biết không, thăm thác mà không đi thử tàu đó thì coi như chưa trọn vẹn.”
“Thế cơ à?” Leigh hỏi, miệng cười toe. “Thế thì hỡi Đầy tớ của Sương mù, chúng tôi đến đây.”
Sau khi xếp hàng chờ mua vé, họ phải đứng xếp hàng thêm lần nữa đợi thang máy đưa họ xuống vũng tàu đậu ở đồi Clifton, nơi họ sẽ lên tàu, Leigh cố không để ý đến sự ọp ẹp của mọi thứ.
Cuối cùng họ cũng lên được thang máy xuống đến phía dưới, tiếng thác thậm chí còn điếc tai hơn.
“Đây!” một người phụ nữ tóc sẫm màu đứng trên lối vào cầu tàu trao cho mỗi người một cái áo mưa màu xanh. “Các bạn sẽ cần những cái này. Một cỡ vừa cho tất cả mọi người.”
“Lại đây,” Christian nói, ra hiệu cho Leigh đến đứng cạnh anh.
Leigh đứng đó, thấy mình như một đứa trẻ khi Chrisitan kéo khoá áo mưa cho cô. “Thế,” anh nói vẻ hài lòng, vén một lọn tóc bất trị của cô vào. “Ố ồ. Giầy của em chắc sẽ tiêu mất thôi.”
“Không sao,” Leigh nói, ngọ nguậy ngón chân. “Em đi đôi này lâu lắm rồi. Có ướt cũng chẳng sao.”
Leigh theo Christian đi qua mấy đám khách du lịch người nước ngoài và những bà mẹ đang giữ chặt mấy đứa trẻ đang vùng vằng khi con tàu bắt đầu phun phì phì. Christian dùng khuỷu tay một cách lịch sự nhưng dứt khoát để dẹp đường cho hai người đi tới, và họ mau chóng tìm ra một chỗ nay kế thành tàu.
Mấy phút sau tàu bắt đầu di chuyển. Nước đập mạnh vào con tàu, sàn tàu rung lên nhè nhẹ. “Em – em không biết là em có thích cái này không,” Leigh nói. “Có khi đi chuyến tàu này không phải là ý kiến hay lắm đâu.”
“Không sao đâu mà,” Christian trấn an cô. “Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu.”
Leigh ngước nhìn vào đôi mắt màu lục nhạt ấm áp của Christian và đột nhiên cô bị chìm xuống … chìm xuống trong khi đôi chân cô bám chặt trên lớp ván gỗ ướt sũng của sàn tàu.
Phải đến lần thứ hàng ngàn trong tuần này cô thấy mình ao ước với tất cả tâm nguyện rằng Christian chưa có bạn gái - tự do hẹn hò với bất cứ ai anh muốn. Tự do hẹn hò với cô.
Nhưng rồi cái thực tế anh là ai mau chóng trở lại buộc cô phải quay về trái đất. Bất kể anh trông đáng yêu đến thế nào khi mặc chiếc áo mưa này, khuôn mặt đẹp như tác phẩm điêu khắc của anh được đóng khung tuyệt mỹ bởi chiếc mũ chum màu xanh; bất kể bao nhiêu giọt nước nhỏ xíu đậu lại trên hàng mi dài và dày đến mức khó tin của anh; và bất kể bao nhiêu lần cái lúm đồng tiền trên má anh làm mềm trái tim cô thì Leigh cũng tuyệt đối không thể coi anh là người bạn trai có thật trên đời của cô được.
Bất ngờ chiếc Đầy tớ tròng trành chúi tới trước, và Leigh bị hụt chân.
“Ahh!” cô la lên, trượt về đằng trước, cánh tay chới với. Cô chỉ kịp thấy những con sóng khổng lồ đổ ập xuống con tàu, giống như trong phim Titanic.
Christian nhanh tay vươn tới và kéo Leigh sát lại, giữ cho cô đứng vững. “Ôi, cô bé. Em ổn không?”
Leigh gật đầu. “Chỉ hơi xấu hổ tý thôi.” Kerry đã luôn nói rằng ở bên Christian cho nó cảm giác an toàn nhất trên đời. Và lúc này, với cánh tay Christian vẫn còn choàng trên vai, Leigh mới hiểu chính xác điều mà bạn cô muốn nói.
“Em, ừm, em dễ hoảng hốt.”
“Ừm, thoải mái đi em. Chúng mình sắp đến phần hay nhất đây.”
Leigh đặt tay lên lan can khi họ bập bềnh tiến vào vịnh Móng ngựa và nghe người hướng dẫn viên du lịch miêu tả nơi mà nhiều người khác nhau đã vượt thác.
“Anna Taylor, một giáo viên phổ thông 63 tuổi, là người đầu tiên vượt thác trong một cái thùng gỗ vào năm 1901. Kỳ diệu thay, bà sống sót.” Người hướng dẫn viên dừng lại đầy kịch tính. “Thác Niagara là một trong bảy kỳ quan của thế giới,” anh ta tuyên bố. “Mỗi năm có hơn 12 triệu khách đến thăm phần thác phía bên Canada.”
“Và anh nghĩ họ đều đi con tàu này cả,” Christian thì thầm.
Thế rồi đột nhiên tiếng gầm vẫn thường trực trong tai Leigh 10 phút qua đổi thành tiếng động inh tai. “Và đây, thưa quý bà quý ông, đây là thác Niagara!” Hướng dẫn viên gào lên át tiếng nổ như sấm rền của những đợt sóng.
Quanh họ chẳng còn gì ngoài tiếng gầm rú, nước ập xuống làm ướt đẫm những chiếc áo mưa và ướt sũng chân họ. Leigh không biết đâu là nơi ngọn thác kết thúc hay đâu là chỗ xoáy nước mà họ rơi vào bắt đầu – đó là một chấn động bất thình lình và choáng ngợp.
“Kỳ diệu quá!” Leigh hét lên át tiếng ồn đinh tai.
“Anh biết!” Christian hét đáp lại.
Thác Niagara là thứ mà Leigh không thể nào tưởng tượng được.
Và con tim bất trị của cô cũng vậy, nó cứ lồng lên phía trước nhất định không chịu dừng lại … bất kể cô cố gắng ghì cương tới mức nào.
***
“Của em đây,” Christian nói, trao cho Leigh một tách nghi ngút khói đầy nước táo ép tươi lên men – hay ít ra đó cũng là thứ mà cô gái đứng sau quầy bảo anh. “Em muốn kiếm một chỗ ngồi không?”
“Có chứ,” Leigh đáp. Họ đi qua nhà hàng đông chật khách, may mắn vớ được một bàn trống ngay gần cửa sổ, cho họ một góc nhìn tuyệt vời cảnh tượng mùa thu ở công viên Victoria.
Christian nhấp một ngụm đồ uống. “Em thấy vui không?”
“Anh đùa đấy à? Đây là trò vui nhất mà em được làm trong bao nhiêu năm nay!” Leigh đưa mắt nhìn quanh phòng rồi lại hướng ra phía thác nước. “Em không thể rời mắt khỏi nó được.”
“Ừ.” Christian biết rõ cảm giác đó … bởi vì anh cũng thấy vô cùng khó khăn khi rời mắt khỏi cô. Leigh hôm nay trông rực rỡ trong cái áo khoác cũ màu trắng kem và chiếc quần vải len bó màu xám, tóc cô chải ngược ra sau buộc thành một cái đuôi ngựa thấp sau gáy. Nhưng không phải là quần áo của Leigh thu hút mắt anh.
Chính là bản thân Leigh. Cái cách cô nghiêng đầu khi lắng nghe anh nói. Cái tiếng cười khúc khích dễ lây mà cứ 10 giây một cô lại để chen vào câu chuyện. Lòng hăng hái thử nghiệm những điều mới của cô, niềm khao khát khám phá thế giới của cô, cách cô quan tâm đến mọi người. Sự thoải mái mà anh cảm thấy khi anh ở bên cô …
Chắc chắn, Christian tự thừa nhận với mình khi anh uống thêm ngụm rượu táo nữa, mái tóc đen bóng loáng ; đôi mắt nâu rất đẹp và cái mũi nhỏ đáng yêu của cô không phải là vấn đề. Có lẽ chỉ có duy nhất một thứ - đó là cái mà ta cảm nhận tận đáy sâu trong tâm can mình.
Và linh cảm Christian đang bảo anh rằng cuối cùng anh đã tìm thấy cô gái mà anh muốn được ở bên.
Khi anh đề nghị cô đi cùng hôm nay, một phần anh thực lòng chỉ muốn lang thang, chỉ cho Leigh xem thác và hoàn thành nốt bài vở cho trường. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận được là anh muốn làm phép thử với trái tim mình. Anh không nghĩ anh chuẩn bị chia tay Kerry. Anh chỉ sợ… như thế, anh không biết nữa.
Anh chỉ biết là mỗi lần ở bên Kerry, anh cảm thấy bị sức ép và căng thẳng, bị lôi tuột lại cái thuở học lớp 10. Còn mỗi lần ở bên Leigh thì mình chẳng làm sao cả. Leigh nhìn nhận mình đúng như con người thật mà mình hiện có, chớ không phải cái con người trước đây của mình…
“Đúng rồi, đó là thực tế.” Anh lẩm bẩm với chính mình.
“Hả?”
“Gì cơ?” Christian giật nảy mình. Rượu táo đổ lênh láng ra bàn.
“Ối, để em đi lấy khăn ăn.” Leigh nhảy lên.
“Không sao đâu …” Nhưng cô đã được nửa đường đến quầy rồi.
Anh đã có thói quen ngớ ngẩn tự nói chuyện từ khi anh đi tham quan một mình ở Anh. Nhưng anh không ngờ mình lại làm thế trước mặt Leigh. Christian lặng lẽ ôn lại trong đầu tất cả mọi chuyện: Anh đã đi chơi với Kerry được một năm; Họ chung thuỷ với nhau, rồi họ chia xa. Bây giờ anh trở về nhưng anh không biết họ có nên tiếp tục hẹn hò với nhau nữa không. Anh không muốn làm đau lòng ai cả. Nhưng anh đang mớm chân đến chỗ rõ ràng là đau đớn. Bởi vì anh đang bắt đầu có tình cảm – tình cảm cực kỳ mãnh liệt với …
“Sao anh không bảo em?” Leigh quẳng một xấp giấy ăn mỏng lên bàn.
“Bảo em gì cơ?” Christian hỏi, sợ hết hồn.
“Ồ, rằng em trông như cô dâu của Frankenstein ấy. Em đi ngang qua một cái gương. Mắt em trông như con gấu trúc ốm ấy. Đấy là chưa kể đến cái đầu xác xơ nữa.”
Christian thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Là do sóng gió ở đây ấy mà.”
“May cho em.” Leigh cố tém lại tóc.
Anh uống nốt ngụm rượu cuối cùng. “Sao, em còn muốn đi xem gì nữa không?”
“Có khi xem cái đường hầm để đi qua bên dưới thác đi.” Leigh đề xuất. Lúc nãy họ đã đi qua một bảng quảng cáo.
“Nghe hay đấy.”
“Cám ơn anh đã đưa em đến đây,” Leigh nói. Đôi môi cô chờn vờn trên cái tách bốc khói. “Lâu lắm rồi em mới có một ngày tuyệt vời như ngày hôm nay.”
“Anh cũng thế,” anh nói, nhận ra rằng những lời anh thốt ra còn hơn cả đúng nữa. Được ở bên Leigh, lang thang với cô, hiểu thêm về cô - ở bên người con gái mà anh thấy thú vị. Thú vị hơn rất nhiều so với bất cứ ai khác.
Chrisitian nhặt áo khoác lên.
Năm ngoái trước khi anh rời khỏi đây, cuộc đời anh như một bộ xếp hình hoàn chỉnh. Một bộ xếp hình với một con số chính xác những miếng lẻ và khớp với nhau hoàn hảo. Không rõ thế nào mà bộ xếp hình đó bị tháo tung ra. Và anh cố ghép từng miếng lại với nhau, nhưng các miếng nhỏ đó đã thay đổi hình dạng và chúng không thể khớp với nhau được nữa.
Có những miếng mới lại vừa vào đó.
Leigh Ferelano có phải là một miếng ghép mới không nhỉ?
No comments:
Post a Comment