Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 12

Chương 12

“Phải dậy thôi,” Leigh lầm bầm. Chuông báo thức đã tắt ngấm sau khi cô ấn nút tắt đến bốn lần, thế mà cô vẫn không sao lê nổi người ra khỏi giường. Đài đang phát một bài hát mà cô thích, cô nhắm mắt lại một giây, cố quên đi những tia nắng mặt trời sang thứ Hai đang len qua hàng mi nhắm tịt của cô. Và quên đi cảm giác tội lỗi đang len lỏi trong đầu cô.
Leigh đá tung chăn rồi chộp lấy cái áo choàng tắm treo trên cửa tủ quần áo. Nền gạch nhà tắm lạnh cóng làm cô rúm cả ngón chân khi cô cởi nhanh đồ ngủ và nhảy vào dưới vòi hoa sen. Chỉ lúc này, thật riêng tư trong cái bồn tắm bé tẹo của mình, núp đằng sau cái rèm vải nhựa in hoa, Leigh mới cho phép mình nghĩ về anh. Christian.
Buổi nói chuyện của họ hôm thứ Bảy có phải là một giấc mơ không nhỉ? Có thật là Christian đã nói những điều đó với cô không? Có thật là cô đã hôn anh không? Leigh nhớ cảm giác môi anh trên môi cô - rụt rè nhưng ấm áp. Dịu dàng nhưng đầy đam mê. 
Ồ đúng thế. Mình hôn anh ấy.
Khi cô bóp ống dầu tắm, cô quyết định nhìn mặt tươi sáng của vấn đề. Kerry đã không vui vẻ từ khi Christian trở về. Và Christian rõ ràng là không vui vẻ gì với tình trạng quan hệ của hai người. Có vẻ như cô chẳng liên quan gì đến sự tan vỡ của họ cả. Nếu có tí nào, thì chỉ là mình đã cố gắng hết sức giữ họ với nhau, Leigh nghĩ một cách chủ quan. Nhưng rồi cô lại ỉu xìu ngay. Bất kể tự lừa phỉnh thế nào, cô biết Kerry sẽ suy sụp khi Christian nói lời chia tay. Và mày sẽ lợi dụng lúc giúp đỡ để nói với Kerry rằng Christian muốn đi chơi với mày nhé.
Không, Leigh chộp lấy bông tắm và chà mạnh lên người, những giọt nước mắt mặn chát hoà lẫn với xà phòng đang nổi bọt trên người cô. Buổi chiều thu lãng mạn ở Elmswood trở thành một cảnh tượng điên rồi và xấu hổ mà cô không bao giờ nên để xảy ra. Khôngn đời nào. Cô không thể chủ động chọn được người cô đem lòng yêu, nhưng cô có thể chủ động chọn được người để đi chơi với.
Và nhất định đó không phải là người nào có tên là Christian Archer rồi.

*** 
“Họ tưởng lừa được bọn mình rằng cái thứ kinh khủng này là bánh mỳ kẹp thịt hay sao nhỉ?” Lucy phàn nàn.
“Hôm nay tớ cũng chọn đúng món ấy cho bữa trưa.” Allison nhặt cái bánh mỳ của Lucy lên săm soi vẻ xét nét. 
“Đúng chóc, đây là loại giống hệt thứ tớ chọn hôm nọ.” 
“Ha-ha. Chính vì thế tớ sẽ lấy một cái bánh của cậu.”
Leigh cố mỉm cười khi cắn một miếng bánh cuộn của mình, nhưng ruột gan cô đang nhộn nhạo. Có thực Christian sẽ chia tay Kerry không? Kerry không đến lớp Thể dục sang nay. Cô Barker nói hình như nó thấy mệt hay sao đó, đang nằm ở phòng y tế. 
“Cậu có nghe chuyện Will Kryski chia tay với con bé hắn cặp từ giữa năm ngoái không?” Lucy hỏi.
“Hắn bỏ nó từ tuần trước cơ,” Allison đính chính. 
“Cậu chắc không? Tớ nghe nói là …”
Leigh nhìn thấy Kerry đang tiến lại từ cái cửa phía xa, đầu cúi gằm, vai sụp xuống. 
Và cô biết.
Kerry đi nhanh qua nhà ăn đông nghịt người, ngồi phịch xuống cái ghế nhựa còn trống để sẵn cho cô ở kế bên Leigh, đôi mắt xanh sưng đỏ.
“Có chuyện gì thế?” Allison và Lucy hỏi dồn.
“Cậu có sao không?” Leigh hoạ theo, sợ câu trả lời chết khiếp. Làm sao cô lại chưa bao giờ nghĩ Kerry sẽ đau khổ thế này chứ ? Ở bên Christian chắc đã giết hết lý trí trong đầu cô rồi.
Cằm Kerry run lên. “Christian chia tay với tớ rồi,” cô thì thầm, giọng vỡ ra. 
“Nói láo!” Allison la lên, đánh rơi chiếc nĩa trên tay.
“Cậu đùa đấy à.” Lucy lắc đầu. 
“Tớ chẳng biết nói thế nào.” Leigh thốt lên, cổ họng cô khô rang.
“Tớ điện thoại cho cậu nhưng đường dây nhà cậu bận suốt,” Kerry sụt sịt nói với Leigh. 
“Ba tớ nói chuyện với chú tớ trên điện thoại,” Leigh giải thích. Nhưng không ai nghe cô nói - họ đang dán mắt vào Kerry.
“Nói cụ thể xem nào,” Allison ra lệnh.
Mắt Kerry lại giàn giụa. “Anh ấy gọi điện đến và bảo anh ấy muốn nói chuyện, được chưa?”
Leigh và mấy cô bạn gật đầu.
“Rồi anh ấy đến, và mình hỏi anh ấy có muốn xem tivi hay gì không, nhưng anh ấy bảo không, anh ấy không muốn vào nhà. Thành ra bọn mình ngồi ở hàng hiên trước, rồi anh ấy – anh ấy …” Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. “Anh ấy bảo mình anh ấy nghĩ bọn mình không hợp với nhau nữa và anh ấy nghĩ bọn mình nên tìm người khác.” Kerry nấc lên.
“Uống cái này đi,” Lucy yêu cầu, dúi chai nước của mình cho Kerry.
“Trời ơi.” Mắt Allison lướt qua tất cả đám con trai trong căng-tin. “Cái bọn con trai này. Cậu có biết tại sao hắn thấy thế không?”
Kerry run run hớp mấy ngụm nước. “Mọi thứ đã hơi lạ lùng sao đó, nhưng tớ không biết là anh ấy định chia tay tớ.”
“Thế hắn chỉ nói với cậu là hắn muốn kết thúc thôi à?” Lucy hỏi, nhặt một miếng cà chua thảy vào miệng. 
“Lịch thiệp nhỉ, Luce,” Allison bình luận.
“Gần đây các cậu hay cãi nhau chứ gì,” Leigh rụt rè gợi ý. 
“Không, không cãi nhau!” Kerry cãi, rút dây mở túi đựng đồ ăn trưa. Làn da vốn đã xanh xao của cô lem nhem nước mắt, mũi cô đỏ lên. “Không cãi nhau nhiều hơn các cặp khác đâu.”
Lucy và Allison liếc Leigh vẻ không đồng tình.
Leigh nhún vai căng thẳng. Đó là sự thật mà! À, có thể họ không cãi nhau ầm ĩ nhưng Kerry cứ lải nhải mãi về chuyện hai người không hoà hợp còn gì. Chẳng lẽ cô là người duy nhất nghe điều đó hay sao ? 
Không ai nói gì trong mấy phút.
“Cậu có nghĩ bọn cậu sẽ là bạn bè không?” Leigh cố lần nữa. 
Kerry, Lucy và Allison nhìn cô như thể cô có ba cái đầu. 
“Điều như thế có thể xảy ra trong đời thật hay sao?” Lucy mỉa mai.
“À, ít nhất thì anh ấy cũng đứng đắn khi bảo cậu,” Leigh nói yếu ớt. “Có những anh chàng chả làm thế đâu.”
“Đúng thật,” Allison nói, mắt cô nheo lại. “Có ai nhớ Roger lắm mánh, cái gã làm ở trung tâm thương mại không? Ba tuần tràn đầy hạnh phúc, xong hắn không gọi điện thoại, không e-mail, không sủi tăm lên.” Cô lắc đầu. “Và khi tớ đối mặt với hắn, hắn nói hắn không nghĩ tớ sẽ đau khổ.” Cô uống ừng ực hết chỗ sữa còn lại. “Đồ tồi.” 
“Có những anh chàng sợ ràng buộc.” Leigh thêm vào.
“Tất cả con trai đều thế,” Allison tuyên bố. 
“Đó là bào chữa thôi,” Lucy căm phẫn nói.
“Ít ra tớ còn bạn bè như các cậu để an ủi,” Kerry chùi nước mắt, nói. “Các cậu lúc nào c ũng ở bên.”
Lucy và Allison gật đầu dứt khoát. “Bạn thân suốt đời.”
“Suốt đời,” Leigh nhắc lại, trao Kerry một nụ cười nhạt nhẽo, yết ớt. Cô thấy mình cũng muốn khóc.
Khi cô vò nhàu cái túi giấy màu nâu và phủi vụn bánh trên vạt váy, cô biết mình phải làm gì. 
Tình bạn với Kerry phụ thuộc vào điều này.

*** 
Tìm Christian sau khi tan học chẳng khó khăn gì. Nếu không tập đá bóng với đội bóng trong gian thể dục thì cũng tụ tập với bạn bè trong phòng tập nhạc. Leigh chọn sân đá bóng trước. Trong lúc đi học hành lang, ôm chặt sách vở trước ngực, Leigh ôn lại những gì sẽ nói khi cô gặp anh.
Chắc chắn là anh đang đi đến gian thể dục, quả bóng tâng trên đầu gối. Trong một thoáng cô để mình tưởng tượng mọi chuyện giống như cô là bạn gái anh: được giữ hình anh trong ví cô, được chia sẻ những điều bí mật hàng đêm trước khi đi ngủ, được nắm tay anh đi trong hành lang …
Nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu. Leigh hắng giọng và gọi anh, hy vọng sự hiện diện của cô bên ngoài gian thể dục không khiến bất cứ cặp lông mày nào nhướng lên ngờ vực. Có gì mà phải lo. Con trai không biết con gái thích mình dù cô ta có gửi cho hắn một lá thư tình ký bằng máu.
“Chào,” Christian chạy tới, một nụ cười sáng bừng trên gương mặt anh. Một nụ cười đáng yêu, khó cưỡng lại. Leigh bắt mình phải cứng rắn chống lại sự duyên dáng của nụ cười ấy. Cô phải thế. “Thế nào em?”
Leigh nhìn chằm chằm xuống nền gạch bẩn thỉu. “Bình thường ạ.”
Christian dựa lưng vào dãy tủ kê dọc hành lang, tung quả bóng qua lại giữa hai tay. “Anh đoán là em đã nghe rồi.” 
“Vâng.”
“Kerry bối rối lắm.” 
“Thế còn nhẹ,” Leigh nói. 
“Anh biết. Anh cũng bối rối.”
Leigh cắn môi. “Nó khó chấp nhận điều đó – nó vào căng-tin vừa đi vừa khóc.” 
Nụ cười của Christian biến mất – thay vào đó là nỗi buồn vời vợi. Leigh biết Kerry hiện đang rất giận Christian, nó có thể xé xác Christian, nhưng nếu Kerry được thấy gương mặt anh, nếu nó được thấy anh tự giằng xé bản thân vì chuyện này thế nào, cô biết bạn cô sẽ không ghét anh lâu được. Làm sao nó ghét được?
Christian lắc đầu chán nản. “Anh không muốn làm cô ấy đau lòng.” 
Leigh biết điều đó. Đôi mắt kia không thể làm đau bất cứ ai.
“Con gái luôn nói rằng muốn con trai trung thực. Nhưng khi ta trung thực thì gây tai hoạ còn lớn hơn.” Anh đấm quả bóng vào tủ. “Em biết đấy, bạn bè anh nghĩ anh nên bỏ rơi cô ấy nhẹ nhàng. Ngừng gọi điện và các thứ.”
“Đó nhất định là một kiểu chia tay sành điệu rồi,” Leigh vặc lại. 
Christian thở dài. “Anh sẽ không bao giờ làm thế với bất cứ ai cả.”
Leigh dịu lại. “Em biết.” Trông anh thật đau khổ, thật cô đơn đến nỗi cô chỉ muốn vươn tới và đặt bàn tay lên bên má mềm mại, ấm áp của anh. “Anh có nghĩ bọn anh sẽ là bạn không?” Sau cái cảnh mà Leigh chứng kiến trong căng-tin, cô không dám chắc nữa. Cái kiểu đó có thể xảy ra trong tiểu thuyết, nhưng như Lucy nói, đời thực là chuyện khác. 
“Anh muốn nghĩ như vậy.”
Leigh không thể trung thực với tình cảm của mình. Phút trước trên đường tới đây, tất cả những gì cô định nói với Christian là cô không thể gặp anh nữa, phút này thì cô lại đang nghĩ mọi thứ. Đây là một trong những quyết định khó khăn nhất trong đời cô. Cô đang đứng đây, muốn rời xa con người đầu tiên khiến cô có những cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.
Cô thích anh thật nhiều. Nếu như cô không bao giờ gặp được ai như anh nữa thì sao? Rồi cô có một ý nghĩ còn tệ hơn. Nếu cô không bao giờ gặp được ai như Kerry nữa thì sao?
Leigh nắm chặt mấy ngón tay vào cuốn vở Toán gáy xoắn, sợi dây kim loại cứa thẳng vào da thịt cô. “À, lý do em xuống đây là …”
“Ý em là không muốn xem anh bị đá trong kia chứ gì?” Christian đùa.
“Không.” Leigh ngh ịch cái dây chuyền. “Đó là … em không thể đi chơi với anh được.” 
“Leigh …” Christian tiến lại gần cô hơn. 
Leigh lắc đầu, tránh ánh mắt Christian. “Em không thể.”
“Nhưng tại sao?” 
“Anh biết tại sao mà,” cô nói, giọng lắng xuống.
“Nhưng dù thế nào anh vẫn phải chia tay với Kerry cơ mà,” Christian phản đối, giọng vang vang cả cái hành lang vắng người kế bên.
Leigh thấy lòng mình tan nát, nhưng cô cố đứng vững. “Điều đó không khiến Kerry dễ chịu hơn chút nào đâu.”
“Archer! Cậu có chơi hay không đây?” Một gã tóc vàng chắc nịch mà Leigh trông hơi ngờ ngợ thò đầu ra khỏi cửa phòng thể dục.
“Anh phải đi đây,” Christian nói vẻ bất lực, mắt nhìn thoáng về phía cửa phòng thể dục rồi lại nhìn cô. “Trừ khi em muốn nói chuyện, anh có thể bỏ …”
Leigh nuốt nước bọt. “Không, em cũng phải đi đây.”
“Nhưng hôm trước chúng mình đã rất vui mà.” Anh để bàn tay lên vai cô, cái để tay khiến cô rùng mình suốt sống lưng. Cô chỉ muốn quàng tay ôm anh, để cảm thấy sự mềm mại của cái áo thun ngắn tay anh đang mặc và mái tóc đen bóng của anh giữa các ngón tay cô.
“Kerry là bạn thân nhất của em, và nó đang đau khổ. Em không thể làm nó đau khổ hơn nữa bằng việc đi chơi với anh.”
“Không phải bây giờ thì, có thể sau ít tuần nữa,” Christian đề nghị. “Hoặc sau ít tháng, hoặc …” giọng anh run lên vì xúc động.
Mình có thể cảm thấy như thế này với người khác, cô nghĩ với một quyết tâm mãnh liệt. Mình có thể!
“Em không có gì để nói nữa sao?” Christian hỏi, mắt anh van nài. 
“Có bao nhiêu cô gái ở Fillmore này để anh hẹn hò,” Leigh nói, phát cáu lên. “Nhưng không phải em.” Rồi cô quay đi, chạy lao xuống đồi.

*** 
Những ngày còn lại trong tuần là một mớ lộn xộn và buồn bã. Mắt Kerry không còn đỏ hoe, buồn khổ nữa, nhưng Leigh biết rằng nỗi đau mà nó phải chịu đựng vẫn còn nguyên vẹn như hôm thứ Hai. Và cô có thể cam đoan rằng nỗi đau mà cô cảm thấy khi nói lời chia tay với Christian mỗi ngày qua một nhức nhối hơn.
Kể từ lúc cô nói rõ tình cảm của mình, Christian đã tránh mặt cô. Thực tế là anh đã tránh đi những lối cũ để khỏi gặp cô. Cô hiếm khi nhìn thấy anh trong các hành lang, còn trong lớp học chung thì anh lịch sự, nhưng không có gì hơn. Bây giờ họ đã nhận được kết quả đánh giá nhiệm vụ thử làm cha mẹ kia, mỗi người một điểm A to tướng, chẳng còn lý do gì để họ nói chuyện với nhau nữa.
Đôi khi Leigh tự hỏi liệu có phải cô đã bị điên, đã tưởng tượng ra tất cả những chuyện này không?
Leigh là bạn tâm tình của Kerry, là nơi để bạn cô trút bầu tâm sự, là tất cả những gì mà một người bạn thân có thể đảm nhiệm. Nhưng ban đêm, khi Leigh nằm thao thức trên giường mình, thì có một người bạn thân không còn đủ nữa. Lúc này cô chỉ có thế thôi.

No comments:

Post a Comment