Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 8

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 8


Chiều thứ Sáu, khi chiếc xe buýt của trường đổ dốc xuống phố thì các trạm bán gas, các quầy bán bánh mỳ kẹp, các tiệm rượu Ireland đã sáng đèn, cả một biển đèn neon chói lóa. Thỉnh thoảng mẹ đến đón khi Leigh tan học, có lúc cô đi nhờ xe của Jason hoặc Kerry, nhưng hầu hết là cô trông cậy vào chiếc xe buýt màu cam già nua nhưng vẫn chạy tốt này.
Leigh cố thu xếp cho thoải mái trên chiếc ghế bọc chất dẻo đã bị rách nhiều chỗ, nhưng đi xe buýt mấy khi mà thoải mái được. Hầu hết những học sinh cùng đi xe quen mặt cô đã xuống cả rồi, bây giờ trên xe chỉ còn lại cô và mấy người lạ hoắc đi nốt quãng đường còn lại. Tâm trí cô trở lại cuộc nói chuyện với Christian trong thư viện. Thật là khó xử - cũng chẳng có gì chắc chắn trong cuộc nói chuyện ấy để cô có thể kể cho Kerry nghe được. Bây giờ chắc là cứ phải giả ngốc nếu Kerry lôi chủ đề này ra.
Không thành thực với người bạn thân nhất của mình là điều thật tồi tệ, và Leigh càng ngày càng thấy ghét mình hơn. Bởi vì mỗi ngày qua đi, cô lại cho phép mình xa xỉ hơn một chút trong việc nghĩ về Christian với vai trò nhiều hơn một người bạn bình thường. Có vẻ như họ luôn tình cờ đi ngược chiều nhau ở các hành lang trong trường. Cô cứ phải ngó cái tủ của anh mỗi khi cô đến trường buổi sáng. Anh lượn qua chỗ cô khi cô đi đến lớp Tiếng Anh, còn anh trên đường đến lớp Lý. Mọi cái hoàn toàn trong sáng, nhưng chẳng hiểu tại sao, theo đó, những cảm xúc của Leigh với Christian, ừm, cứ mạnh dần lên.
Những cảm xúc làm cô sợ hãi.
Tuyệt đối chẳng bao giờ, chẳng đời nào có chuyện cô theo đuổi bạn trai của bạn mình, đặc biệt là người bạn như Kerry. Cô cũng sẽ không đời nào theo đuổi bạn trai của kẻ thù. Có bao nhiêu là loại con trai mà ta không bao giờ được đụng đến. Tại sao lại phải tào lao với kẻ đã có nửa kia của mình rồi nhỉ? Hơn nữa, anh chàng nào lừa dối bạn gái mình để cặp với người khác thì rõ là loại tồi tệ rồi còn gì. Ai lại đi tin cậy một gã đã làm chuyện đó cơ chứ? 
Quên đi.
Nhưng cách cô cảm nhận về Christian khiến Leigh nghi ngờ tất cả những tình cảm mà cô từng có với người khác phái. Chắc chắn là lần đầu khi gặp anh cô đã thấy anh quá đỉnh. Nhưng khi cô phát hiện ra anh là ai thì những ý nghĩ về anh thuộc loại “cấm trẻ em,” “cấm trẻ dưới 13 tuổi,” thôi được rồi, “ cấm trẻ dưới 17 tuổi” đã lập tức bị xóa sạch khỏi đầu cô.
Cho đến khi Kerry bảo cô mọi thứ đã lung lay.
Cho đến khi Christian bảo cô mọi thứ đã lung lay.
Và thế là cô không thể nào giữ cho trái tim mình khép kín được nữa.
“Bến của cậu kìa, Ferelano!” một trong mấy thằng con trai ngồi phía sau xe quát lên. Leigh vội vã gom đồ của mình và đi ra cửa xe.
Trên thực tế, không có gì thay đổi cả. Kerry và Christian vẫn đang đi chơi với nhau, và Kerry vẫn là bạn tốt nhất trên đời của Leigh.
Và mình sẽ làm hết khả năng để đảm bảo rằng mọi việc giữa Kerry và Christian được rõ ràng. Leigh tự hứa với mình một cách quyết tâm khi cô chạy trên vỉa hè lối ra cửa sau nhà cô. Bởi vì, theo cô đánh giá, đó là cách duy nhất cô có thể tha thứ nếu cố làm cái điều không thể tưởng tượng kia.
Nếu cô cho phép mình phải lòng anh chàng Christain đẹp trai, tuyệt diệu.

***
Hôm nay Leigh làm thay cho Rochelle từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều ở cửa hàng áo len. Cho nên đến lúc dứt ra được, phi về nhà, tắm rửa rồi ăn tối xong, cô còn chính xác 9 phút trước khi có tiếng còi xe gọi trước cửa.
Vừa liếc vào gương lần cuối, Leigh vừa nhét 15 đôla vào túi quần, chấm tí son bóng lên môi rồi chạy ù xuống cầu thang.
“Trông con xinh lắm, con gái,” mẹ cô nói. Bà đập đập một mẩu giấy lên mặt bàn. “Đây là số điện thoại nhà hàng ba mẹ ăn tối nay, mà rất có thể ba mẹ sẽ ghé qua quán Chisholms để uống thứ gì đó. Ba mẹ sẽ về nhà trước 12 giờ đêm.” Bà phủi phủi mấy sợ tơ tưởng tượng ra khỏi vai áo Leigh. “Chúc con vui vẻ. Bảo Christian lái xe cẩn thận con nhé.” 
“Vâng ạ.” 
Năm nay là năm đầu tiên Leigh được cho phép ngồi trên xe do một lái xe tuổi teen điều khiển vào ban đêm. Cảm giác không bị bố mẹ áp tải đi mọi nơi nữa thật là dễ chịu.
Leigh ôm mẹ rồi vớ lấy áo khoác trong tủ ở hành lang, ra khỏi cửa đúng lúc hồi còi xe giục giã thứ hai vang lên.
Cửa chiếc xe Chrysler của Christian mở sẵn và tay Kerry thò ra vẫy rối rít. 
“Chào mọi người!” Cô vừa thở hổn hển vừa kêu lên.
Kerry toét miệng cười từ ghế trước. “Sẵn sàng cho nhạc Rock ‘n’ roll nhé, Ferelano.” 

***
Buổi biểu diễn được tổ chức ở Aud, một nhà thi đấu khổng lồ ở trung tâm Buffalo. “Tớ nghĩ lát nữa người ta làm sập chỗ này mất,” Jason làu bàu khi cả bốn người bọn họ chen qua cả đám đông nghẹt những người giơ cao vé ở cổng vào và chui được vào khu vực bán đồ ăn.
Leigh gật đầu, nắm chặt cái vé đã bắt đầu nhàu nát trong tay. Cô thấy mình bị ép chặt như một con cá mòi.
“Và đừng có nghĩ đến chuyện đi vệ sinh nữa nhé,” Kerry nói, chỉ tay về phía dãy nhà vệ sinh. Đã có một hàng dài phải đến ba chục cô gái trông vẻ mặt khổ sở đứng đó rồi. Còn về phía nhà vệ sinh nam, như thường lệ, chả có hàng lối quái gì cả.
“Này! Xem ai kìa.” Christian chỉ vào quầy bán đồ ăn.
Leigh và Kerry quay lại nhìn một tốp ba thằng nhóc mang ván trượt và mặc quần ngố, áo thun đang đứng xếp hàng. Chúng đang xô đẩy nhau tới lui và trêu ghẹo nhóm con gái xếp hàng đằng trước chúng.
“Tim!” Kerry hét lên. Mắt cô nheo lại thành một khe hẹp tí. 
“Đây chắc là ác mộng rồi.” Tim quay về hướng Kerry gọi. Nó và bạn nó đi thẳng đến chỗ họ.
“Chào, Christian, Jason,” Tim nói, đạp tay với hai anh chàng kia.
Kerry khoanh trước ngực. “Sao em lại ở đây?” 
“Có biểu diễn ca nhạc tối nay, đúng không? Ban nhạc này chiến lắm nhé, Oasis, những kẻ …”
Kerry túm lấy vai Tim một cách thô bạo. “Em thôi đi, thằng mặt nghệt. Mẹ có biết em ở đây không?”
“Bình tĩnh nào, bà chị.” Tim làm bộ nhăn nhó xoa vai. “Cái bà mà mẹ quen ở quầy vé có thêm vé. Bọn chị thì đã đi mất rồi. Bà chỉ làm ngơ cho bọn em tý thôi.”
“Ý em là bọn em đến đây một mình à?” Leigh hỏi. Cha mẹ cô đến tận năm nay mới cho cô đi xem ca nhạc mà không đi kèm.
“Vâng. Ba bảo nếu bọn em gặp chị thì hỏi Christian xem liệu có cho bọn em đi nhờ về nhà với được không, xong rồi gọi điện về nhà và để lại lời nhắn cho ba.” Christian tung chùm chìa khóa lên không rồi thò tay ra sau lưng hứng lấy. “Chắc chắn là được rồi, nếu em không ngại ngồi trên lòng người khác.”
“Em có thể ngồi trên lòng chị Kerry,” Justin bạn Tim chớp chớp mắt nói. 
Kerry nhướng lông mày. “Nằm mơ nhé em.”
“Thôi nào, mình nên xuống khán đài đi,” Jason nói và bắt đầu tiến lên. Nhà thi đấu đã đầy ắp người.
“Bọn em muốn mua bánh vặn thừng!” Tim phàn nàn. 
“Quên đi!” Kerry quát.
Leigh dán mắt vào chiếc áo trượt tuyết màu đỏ của Jason khi bị cuốn đi trong đám đông. Cô dấn bước nhanh hơn, không muốn bị lạc mất anh bạn.
“Mọi người có đi không đấy?” cô nói, ngoái ngược qua vai.
“Ngay sau lưng em rồi đây!” Christian hét lên qua đám đông. “Em cứ đi tiếp đi. Chúng ta cần đến cửa 112 – qua cửa đó xuống sàn.”
Từ thời điểm đó Leigh không thể quay ra sau được nữa – có quá nhiều người chen lấn xô đẩy ngoài hành lang. Cô ước giá họ đến sớm hơn khoảng nửa tiếng.
Cuối cùng họ đã ở cửa 112, nơi họ phải đi thành hàng một và đưa vé cho người gác cửa kiểm tra rồi bước xuống một dãy bậc thang hẹp.
Leigh chồm tới và túm được tay áo Jason. “Jason, đợi mọi người đã.” Khoảng một giây sau, cô nhìn thấy Christian. Leigh và Jason ngả người qua bên kia rào chắn để nhường đường cho một đám người đi qua.
“Phù! Cứ như một đàn gia súc ở ngoài kia ấy,” Christian phát biểu lúc anh đến được chỗ họ. “Mình phải cởi cái này ra mới được.” Anh cởi cái áo sơmi len màu xanh nước biển ra. Bên dưới là một chiếc áo thun bó sát người.
Áo vừa khít với người anh.
Leigh chỉnh lại cái cặp hàm. “Kerry đâu rồi anh?”
“Ở ngay đằng sau anh.” Christian nhìn xoáy vào đám đông tìm kiếm.
“Các cô cậu không được đứng đây,” một người bảo vệ trật tự quát lên từ phía sau. “Chúng cháu đang chờ bạn ạ,” Christian giải thích.
“Ồ, thế thì xuống dưới kia mà chờ.” Người bảo vệ chỉ xuống dưới sàn. Hàng trăm người đang vần vũ ở dưới.
“Nó sẽ không bao giờ tìm thấy bọn mình ở dưới đấy đâu!” Leigh phản đối, nhìn sững cái biển đầu người bên dưới. “Mình phải đi ngược ra ngoài kia thôi.”
Người bảo vệ giơ tay lên trời. “Không được, nếu các cháu còn muốn xem buổi biểu diễn này. Các cháu không nghe thấy thông báo à? Một khi đã vào rồi thì nếu ra sẽ không được vào lại nữa.”
“Nếu cháu muốn đi vệ sinh thì sao?” Jason hỏi vẻ ngờ vực. 
“Dưới kia có nhà vệ sinh.” 
“Chúng mình làm thế nào bây giờ?” Christian hỏi.
Leigh ngoái lại nhìn chằm chằm vào đám đông, còn Jason kiễng chân cao hết cỡ, hết quay trái lại quay phải. Mất phút sau cậu ta lắc đầu. “Không thấy bóng dáng nó đâu cả mọi người ạ.”
“Thôi nào, quý vị, đi tiếp đi,” người bảo vệ càu nhàu.
Christian trút một tiếng thở dài chán nản. “Tớ cũng không thấy Kerry. Tớ nghĩ mình chẳng còn cách nào đâu.” Anh ra dấu cho Leigh đi ngay phía trước anh. “Chuyện gì xảy ra với nó được nhỉ?” Leigh rên rỉ khi ban nhạc mở màn đã sang bài hát thứ hai. Mọi người chen lấn từ tứ phía.
“Anh không hiểu nổi.” Lông mày Christian nhíu lại vì lo lắng khi họ xuống đến sàn. “Kerry và mấy thằng bé ở ngay bên cạnh anh, thế rồi đột nhiên không thấy họ nữa.” Jason cáu kỉnh lùa tay vào nắm tóc. Ít nhất thì chúng ta cũng có điểm hẹn ở ngoài kia khi buổi biểu diễn kết thúc mà.”
Leigh gật đầu. Cám ơn trời là họ đã nghĩ đến chuyện hẹn trước thế.
“Ừ, chúng mình sẽ tiếp tục tìm Kerry,” Christian nói lúc họ bắt đầu lần bước qua đám đông dày đặc.
Leigh nhét tay vào túi quần sau. “Có thể nó sẽ tìm thấy bọn mình,” cô nói, căng thẳng vì tiếng ầm ĩ hỗn loạn.
“Ừ, chúng mình trông khác những người xung quanh quá mà,” Christian cố nói đùa. 
Lòng nặng trĩu, Leigh nhận ra rằng Christian đã đúng. Cô cố nhìn gương mặt của người đi xem ca nhạc đang dồn xuống cầu thang nhơng không thể nào nhận ra một ai cả. Và rồi cả khán phòng đột nhiên tối thui.
Đám đông gầm lên vang rền. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu. 
“Thôi nào,” cuối cùng Christian nói, cầm tay cô kéo về phía trước. Bất chợt một luồng rung động chạy khắp người cô vì sự va chạm với anh. “Chúng mình đến đây để vui vẻ, đúng không?”
“Đúng, Leigh nói qua làn khói mờ mịt, cho phép mình bị cuốn đi theo tiếng hò reo điên loạn của đám đông hâm mộ, tay cô nằm yên trong tay của Christian.

*** 
“Buổi biểu diễn hay thật, nhỉ,” Jason nói, đầu anh chàng vẫn còn lắc lư theo tiếng nhạc. “Tay ghita chơi thần sầu luôn!”
Leigh không đáp lời. Cô còn đang mải kiếm trong đám đông cái bím tóc đuôi ngựa màu vàng thân thuộc. Nếu nó không có mặt ở điểm hẹn gặp thì sao? Bọn mình không thể rời đây mà không có …
Đột nhiên áo khoác của Leigh bị giật mạnh. “Này!” cô la lên quay người lại. 
“Kerry!” Một làn sóng nhẹ nhõm tràn ngập lòng cô.
Kerry cứ đứng đấy, khoanh tay lại. “Mọi người dễ thương nhỉ.”
“Bọn tớ thật xin lỗi,” Leigh mở lời, cố không để ý đến biểu hiện giận dữ rõ ràng trên gương mặt Kerry. Nếu nó chịu nghe họ nói hết, cho họ một cơ hội để giải thích. Kerry chỉ quắc mắt nhìn.
“Anh biết là em giận bọn anh lắm, nhưng thực sự không phải là lỗi của bọn anh,” Christian bắt đầu.
“Các người đã hoàn toàn bỏ rơi tôi!” Kerry òa lên. “Nói cho các người biết, tôi phải trải qua cả buổi biểu diễn với thằng em ngốc nghếch và lũ bạn khờ khạo của nó.” 
“Bọn anh đã cố đi tìm em,” Jason bảo cô. “Người bảo vệ không cho bọn anh ra ngoài.” 
“Em cá là anh cho hắn mười đôla thì hắn đã cho anh đi rồi!” Kerry nói, giọng run run. Leigh thấy thật lạ. Niềm vui mà cô vừa có đã biến đâu mất, chỉ còn lại nỗi buồn vì chuyện mà Kerry phải chịu.
“Em đã đi đâu?” Christian hỏi, giọng anh đầy quan tâm.
“Em chỉ biết, em dừng lại nhiều lắm là một giây và khi ngẩng lên là mọi người đã biến mất tiêu!” Kerry nói, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
“Anh xin lỗi mà,” Christian năn nỉ, cố lau nước mắt cho cô. Kerry giận dữ gạt tay anh ra. 
“Lần cuối cùng mà anh thấy, là em ở ngay đằng sau anh. Thế rồi em đi đằng nào mất.” Christian đi qua phía bên kia, tránh đường cho những người khác ra về. Leigh, Kerry và Jason theo sát sau anh. 
“Tìm đâu?”
Kerry chỉ về phía quầy bán đồ lưu niệm. Em trai cô và mấy thằng bạn đang tranh cãi nảy lửa xem cái nào đáng tiền hơn: áo thun hay mũ lưỡi trai.
“Thế là chúng mình đã bị tách rời nhau?” Kerry đay lại, giọng cô run lên. “Đêm nay đáng ra là đêm kỷ niệm hai năm của chúng mình, Christian.”
Anh đổi chân liên tục. “Anh biết, nhưng …”
“Và tôi cố gắng đi tìm mọi người trong khi mọi người nói chuyện cứ như chẳng quan tâm đến tôi.”
Leigh với tay chạm vào tay bạn. “Cậu biết là không phải thế mà. Bọn tớ không được phép rời khỏi phòng – bọn tớ có thể làm được cái gì cơ chứ?”
Kerry xỏ găng tay rồi kéo khóa áo khoác. “Tôi chỉ muốn về nhà.”
Christian đi về phía quầy lưu niệm. “Anh phải giục ba cái thằng này nhanh lên mới được.”
“Ít nhất thì cậu cũng thích buổi biểu diễn, đúng không?” Leigh hỏi, băn khoăn tìm điểm nào đó tích cực của buổi tối hôm nay. “Tớ nghĩ họ hát quá hay…”
Kerry nhún vai. Mắt cô lóe lên nhìn về phía Christian. “Tớ biết là mọi người không định để lạc tớ. Nhưng điều này thực sự quá sức chịu đựng của tớ.” Leigh siết chặt vai bạn thông cảm.
Bảy người bọn họ đi ra chỗ để xe ô-tô của Christian, không nói gì vì xung quanh ồn đến điếc tai. Thậm chí Tim và bạn của nó cũng im bặt.
“Có ai có cảm hứng đi quán Jerry không?” Jason hỏi khi mọi người đã yên vị trong xe. 
“Hay đấy,” Christian nói, quay sang Kerry đang ngồi trong ghế bên cạnh anh. “Ker…?” 
“Vâng, mọi người cứ ngồi vào hết một bàn rồi khi tôi đi vệ sinh thì mọi người hẵng chuồn nhé.”
“Ý hay!” Tim vỗ tay đen đét ở ghế sau. “Tại sao trước đây em chưa bao giờ nghĩ ra nhỉ?” Bạn nó hú lên hưởng ứng.
“Thôi đi, bọn nhóc,” Christian cảnh cáo, lái xe ra khỏi bãi đậu. “Em có chắc là em không muốn đi không?” anh hỏi Kerry lần nữa.
“Chắc chắn,” Kerry nhắm mắt lại. “Với lại sáng mai em có cuộc thi cùng đội nghi thức ở Syracuse. Xe buýt khởi hành lúc 7 giờ sáng.”
Leigh dựa người ra ghế khi Christian lái xe vào đường cao tốc. Cô cảm thấy hết sức khó chịu chỉ vì lạc mất Kerry có mấy tiếng đồng hồ - làm sao cô có thể chịu nổi nếu có gì xảy ra giữa cô và Christian cơ chứ? Chắc chắn việc nắm tay anh ấy trong mấy phút ngắn ngủi khi buổi ca nhạc mới bắt đầu đã khiến cô rung mình không giống bất cứ cảm giác nào trước đây cả. Nhưng cô không thể nào cho phép mình có tình cảm với anh. Không bao giờ, không đời nào, cô thề.
Điều đó sẽ hủy hoại tất cả. 

***
Trên đường về đến nhà Kerry, Leigh phải nghe khoảng 20 câu chuyện cười ngu ngốc của Tim và lũ bạn nó. Mà không sao, cô cũng cười được với vài chuyện. Nhưng Kerry không thèm hé răng cười lần nào. Leigh buồn rầu nhìn cái gáy tóc vàng buộc đuôi ngựa suốt mấy cây số.
Sau khi họ tạm biệt nhau, Jason chuyển lên ghế trước ngồi và Leigh vươn vai trong ghế sau, mừng vì có chỗ để duỗi chân.
Vẻ mặt Christian có vẻ dữ tợn khi anh lái xe ngược từ nhà Kerry ra phố chính. “Mình không thể tin được là đã xảy ra chuyện như vậy. Làm sao mà lại lạc nhau ở một buổi biểu diễn ca nhạc được cơ chứ?”
“Đúng là không thể tin được thật,” Leigh nói. 
Jason thở dài. “Ít nhất thì âm nhạc cũng hay.”
Christian nhét một băng nhạc vào máy rồi tăng âm thanh lên to đến nỗi rõ ràng không thể nói chuyện được. Leigh đoán anh muốn như vậy. Có gì để nói cơ chứ?
Vài phút sau, khi họ thả Jason xuống, Leigh trèo lên ngồi ghế trước. Cô im lặng khi Christian lái xe ra đại lộ.
Liếc sang anh, cô thấy anh có một lỗ nhỏ tí trên dái tai. 
“Anh xâu lỗ tai đấy à?” cô hỏi. 
“Ừ.”
“Thế nào mà trước đây em lại không nhận ra nhỉ?” 
“Anh không hay đeo khuyên tai lắm. Kerry ghét thế.” 
“Ồ.”
“Em có thích con trai đeo khuyên tai không?”
Cô luôn thấy các chàng trai đeo khuyên tai rất gợi cảm – chẳng có gì là ngốc nghếch hay yểu điệu cả, chỉ là một món trang sức đơn giản, bình thường thôi mà. Leigh lơ đãng mân mê cái cuống vé ở trong lòng. “Hơi hơi,” cô thừa nhận. 
“Hừm.” Christian lấy cái băng nhạc ra và chuyển sang nghe radio. Cô để ý thấy móng tay anh rất dày.
“Chắc anh phải uống nhiều sữa lắm,” cô buột miệng. 
Anh quay sang nhìn cô dò hỏi.
“Móng tay của anh,” Leigh nói một cách bẽn lẽn. “Chúng rất trong. Anh nhìn xem móng tay em yếu và dễ gãy không này.” Cô giơ bàn tay lên. “Em cứ bị gãy móng suốt.” 
“Thật à?” Christian đưa tay phải qua và lấy đầu ngón tay ấn nhẹ lên móng tay Leigh. “Có thấy yếu lắm đâu.”
Leigh nuốt khan. “Có mà, ừm, yếu lắm.” 
Christian đưa ngón tay xuống chạm nhẹ vào ngón tay Leigh. “Em có bàn tay đẹp thật,” anh nói.
“Tay anh cũng đẹp.” Tim cô đập nhanh đến mức cô chắc Christian cũng nghe tiếng nó đập thùm thụp. Cô mừng như bắt được vàng khi thấy cái bảng tên đường nhà cô. “Nhà em kia rồi,” Leigh nói, rụt tay lại và chỉ về phía ngôi nhà gạch, chỉ có ánh sáng le lói của ngọn đèn hẹn giờ trong phòng khách.
Christian gật đầu. “Tuần trước anh đã đến đây rồi, nhớ không?”
“Ồ, đúng rồi.” Mấy đầu ngón tay của Leigh tê dại. Cô bắt chúng phải nằm yên trong lòng mình.
Christian cập xe vào trước cửa ngôi nhà và dừng lại. “Một đêm đáng nhớ hả?” 
“Em thấy vui,” Leigh nói.
“Anh cũng thế. Có những buổi biểu diễn không được sống động như mình mong đợi nhưng buổi hôm nay thì xuất sắc.” 
“Ừm.”
“Ngoại trừ việc …” 
“Vâng,” Leigh đáp nhanh.
Trong một thoáng, Leigh nghĩ đến việc mời Christian vào nhà chơi. Cô không thích thú gì việc ở nhà một mình vào ban đêm, dù chỉ trong một hay hai tiếng đồng hồ thôi. Rồi cô quyết định ngược lại. Christian chắc đang nóng lòng được về nhà. “Chà, cám ơn anh đã cho đi nhờ,” cô nói, mở cửa xe và nhảy ra.
“Anh sẽ đợi đến lúc em vào hẳn trong nhà.” Leigh cười với anh một lần cuối. 
“Cám ơn anh.”
Trên đường đi bộ vào nhà, cô lấy ngón tay cái sờ vào các đầu ngón tay mình. Cô biết rằng cô không hề tưởng tượng ra, đúng là các ngón tay của Christian đã la cà trên tay cô hơi lâu. Không phải các ngón tay là bộ phận gợi cảm nhất trên cơ thể hay gì cả, mà cái cách anh chạm vào cô…
Vừa mở cánh cửa lưới, nước mắt Leigh đột nhiên trào ra. Sao cô lại đáng ghê tởm thế này? Thế nào mà cô, chính cô chứ chẳng phải ai, lại muốn đi chạm vào đầu ngón tay Christian Archer cơ chứ? Đặc biệt là sau chuyện xảy ra với dự định lãng mạn của Kerry tối nay. Chỉ mấy phút sau khi cô thề với lòng là gạt bỏ anh ra khỏi đời mình? Và làm sao cô có thể tiếp tục giả vờ mọi thứ vẫn bình thường khi cô đã như thế này?

No comments:

Post a Comment