Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 13

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 13


Thời gian đứng về phía anh, vâng, đúng thế” ca sĩ Mick Jagger rên rỉ trong chiếc loa ở quán bán đồ ăn nhanh.
“Vâng, đúng thế,” Christian làu bàu, vò mảnh giấy gói bánh kẹp và nhắm ném vào thùng rác. Trượt rồi! Chẳng có gì tốt đẹp với anh trong những ngày này.
“Vâng, đúng cái gì?” Jason hỏi, đổ hai gói đường vào ly sôcôla nóng của mình. “Kinh quá đi mất,” Richie Perez nói, nhét ba miếng hành tây vào mồm cùng một lúc. 
Jason cười tự mãn. “Ta không thể biết được ta sắp mất cái gì.”
Ồ, có chứ, tôi biết chứ, Christian nghĩ. Đã 13 ngày kể từ khi anh và Kerry chia tay và 12 ngày kể từ khi Leigh chúc anh có một cuộc sống tươi đẹp không có cô ấy. Christian đang bế tắc. Cặp kè với Jason và Richie không truyền cho anh thêm tí cảm hứng nào - chẳng thằng nào trong đám đi chơi với một cô gái lâu hơn một tháng. Anh rất quý tình bạn với chúng nó, nhưng tình trạng này chẳng ai giúp được gì mấy. Thật là rối rắm, lại đi thích cái người là bạn thân nhất của người mà mình từng hẹn hò. Một khi ta đã đi chơi với một cô gái, có thứ luật bất thành văn là ta không thể hẹn hò với bất cứ ai trong số bạn bè của cô ấy. Bạn bè là tối kỵ. Bị cấm trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Kể cả trường hợp lớn lên ở California, tóc đen, xinh đẹp như Leigh Ferelano. Christian không thể không nghĩ về cô. Leigh ở trong suy nghĩ của anh suốt ngày ở trường và cả trong những giấc mơ về đêm. Có điều anh phải dựa vào ký ức là chính, bởi vì anh đã tránh gặp cô hết mức có thể. Nếu gặp cô thì chắc chắn anh phải chào cô. Nếu anh chào cô thì họ sẽ nói chuyện với nhau …và, hừm, hiển nhiên đó là cách sự thể sẽ diễn ra. Tránh mặt bằng mọi giá.
“Cậu định thôi lơ ngơ tha thẩn thế này hay định tiếp tục loanh quanh với cái vẻ chó con bị lạc hết cả năm hả?” Jason hỏi.
Christian cố mỉm cười. “Sao đâu mà.”
Richie ợ một tiếng rõ to. “Cậu nên gặp gỡ ai khác đi.” 
“Tớ biết.”
“Hơn nữa,” Jason thêm vào, “có vẻ Kerry không ngồi ủ rũ như cậu đâu. Victor Kowalski hôm qua chở nó về nhà đấy.”
“Cậu làm trò gì thế, gián điệp à.” Christian bực mình hỏi. Nhưng bản thân anh đã để ý thấy Victor và Kerry đang cặp kè với nhau lượn trong trường hơi nhiều.
“Chẳng qua tớ nghĩ cậu quan tâm thôi mà.”
Đầu tiên Christian đã nghĩ là Kerry đang cố chọc tức cho anh ghen. Rất có thể ban đầu cô ấy định thế. Nhưng biểu hiện trên mặt cô khi anh thấy cô ở bên Victor không phải là giả dối – có thể chắc chắn thế. Ban đầu anh thấy như hơi thất vọng, nhưng rồi lại chân thành mừng cho Kerry. Và nghe người khác nói về việc cô đang cặp với Victor, anh thấy mình dửng dưng kỳ lạ. Chắc chắn mọi cảm xúc anh có giờ đã dành hết cho việc suy nghĩ về Leigh rồi.
“Các cậu xong chưa?” Richie hỏi. “Tớ phải về nhà trước khi con Sasha nó phá tan nhà tớ ra.” Con chó giống Yorkshire của Richie có tiếng là phá phách khi bị nhốt trong nhà quá lâu.
Christian đổ phần còn lại trong đĩa vào thùng rác. “Cậu biết cậu nói gì về việc gặp gỡ ai khác không?”
“Ừ,” Jason vừa đứng lên vừa nói. 
“Có một người ở trường Fillmore mà tớ rất thích.”
“Ai thế?” Richie và Jason đồng thanh hỏi. 
“Leigh.”
“Leigh á?” Jason lặp lại. “Cậu với Leigh Ferelano á?” 
Richie huýt sáo. “Rắc rối to rồi …”
“Với Leigh thì có gì sai trái?” Christian sửng cồ lên.
“Cậu không phải hỏi bọn tớ câu ấy,” Jason nói.
“Nhắc bọn tớ xem ai là bạn thân nhất của cô ấy.” Richie gãi cằm vẻ trầm ngâm. “Cô gì tóc vàng ấy.”
Christian quắc mắt. “Im đi.”
Richie cười khùng khục. “Hơn thế nữa, cô ấy có biết là cậu tồn tại trên đời này không?” 
“Khi dự án sức khoẻ kết thúc, cô ấy tránh cậu càng xa càng tốt còn gì,” Jason nói. 
Christian đẩy cánh cửa kính bước ra. “Ừ, cô ấy cố ý như thế. Cô ấy không muốn xúc phạm đến tình cảm của Kerry.”
“Có thể cậu vướng phải một lời nguyền độc địa rồi,” Richie nhận xét.
Jason kéo khoá áo khoác. “Thế cậu định bao giờ thì mời Leigh đi chơi?” 
“Tớ mời rồi,” Christian nói. “Leigh từ chối tớ.”
“Nàng công chúa băng giá từ California.”
Christian lắc đầu. “Không, cô ấy tuyệt lắm. Chỉ trung thành với bạn thôi.” 
“Này, nếu cậu thực sự mê nàng, có thể cậu cần bày tỏ cho nàng biết. Đừng chấp nhận tiếng không ấy là câu trả lời cuối cùng.” Jason khuyên.
Christian suy nghĩ trong giây lát. Có lẽ chờ đợi và hy vọng nàng quay lại không phải là việc nên làm. Có thể Jason đúng.

*** 
Christian bắt đầu thật chậm rãi, bằng những việc nhỏ nhặt mà anh hy vọng sẽ làm Leigh vui chứ không khiến cô phải bực mình: một miếng giấy nhắn nhỏ dán vào trong cánh cửa tủ của cô, xin cô cho anh một cơ hội. Một lời nhắn ngắn gọn vào máy trả lời tự động của cô, đề nghị điều tương tự. Và rồi, điều lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra - một quả bí ngô nhỏ vẽ hình hai gương mặt một buồn một vui ở hai phía, gắn kèm với bức ảnh chụp họ ở thác Niagara lồng trong khung gỗ giản dị.
Chẳng có việc nào có tác dụng. Cô không trả lời điện thoại của anh, cô không nhận cả quả bí ngô lẫn tấm ảnh và nếu có có thấy mảnh giấy nhắn thì cô cũng chẳng nói lời nào. Thế là Christian lao vào bóng đá, học hành và bạn bè. Không sao. Nhưng cũng không hay lắm.
Anh có thể sống mà không có bạn gái mà – có quái gì đâu, anh chả sống thế một năm là gì. Nhưng bây giờ anh không muốn thế nữa. 
Anh muốn có được Leigh.

*** 
Trung tâm thương mại đông khá là đông, cho nên có thể dễ dàng chuồn vào cửa hàng áo len mà không bị để ý. Ngoại trừ người bán hang dáng chắc nịch mỉm cười vẻ phỉnh phờ với anh khi anh bước vào, chẳng ai thèm nhìn anh đến lần thứ hai.
Leigh đang đứng trên một cái thang gắn vào tường, soạn áo len trên những cái tủ tường đày màu sắc. Tóc cô được búi gọn ra sau gáy, cô đang mặc một cái quần Jeans rất đẹp và một cái áo cao cổ màu xanh vàng.
Christian chờ đến lúc mấy người xem hàng gần đó đi khỏi, anh rụt rè tiến đến bên cô. “Em đói không?” Anh giơ ra trêu ngươi cô một bịch bánh quế nướng ấm sực. “Bánh nóng mới ra lò đây.”
Leigh há hốc mồm. Có điều, đó là vì ngạc nhiên hay thích thú thì Christian chịu không nói được.
Anh mở bịch bánh, để hơi nóng thơm phức của nó bốc ra ngoài. “Anh cho em một cái bây giờ nhưng nó hơi dính đấy. Có lẽ anh phải chờ đến lúc em hết ca rồi.” Leigh nhảy xuống khỏi thang, lắc đầu. “Đừng làm thế này.”
“Làm gì cơ?” anh hỏi. “Mang một cái bánh quế cho bạn bè à?”
“Anh biết em định nói gì mà.” Cô thảng thốt nhìn quanh trung tâm. “Ai đó có thể nhìn thấy anh đấy.”
“Thế thì dễ sợ nhỉ,” Christian ngây mặt ra. “Tưởng tượng vụ xì-căng đan mà xem. Chàng mang đến cho nàng đề nghị hoà bình dưới dạng chiếc bánh quế.” 
Leigh đành nhoẻn miệng cười. “Anh không thấy em đang làm việc à?”
Christian lôi từ trên mắc xuống một cái áo len màu đỏ tươi. “Em có cái áo này cỡ anh cần không?” 
“Là cỡ bao nhiêu?”
“À, đó là cho bạn gái anh - thực ra cho người mà anh hy vọng sẽ là bạn gái anh. Có lẽ em có thể giúp được anh. Anh cũng không chắc lắm về sở thích của cô ấy.”
“Cô ấy ghét áo len,” Leigh bước lại chỗ anh. “Anh thử đến cửa hàng bán quần Jeans ở cuối dãy này xong.”
Christian buông cái áo len ra và bước tới sát cô. “Không, anh nghĩ là cô ấy thích áo len. Cô ấy sợ rằng những cô gái khác trong trường sẽ không thích cô ấy hay sao đó. Nhưng điều ấy không đúng đâu.”
“Christian…” 
Anh để túi bánh lên cái thang. “Tại sao em không trả lời điện thoại của anh, Leigh?” 
“Anh biết lý do mà.”
“Chẳng có nghĩa gì cả,” anh nói. “Kerry và anh là quá khứ rồi.” 
“Em không thể.” Nhưng giọng cô đã dịu xuống.
Christian để tay lên vai cô và nhìn sâu vào mắt cô. “Anh muốn được hiểu thêm về em,” anh nài nỉ. “Làm ơn cho anh một lý do chính đáng để em không thể cho anh cơ hội đó đi.”
Leigh vùng khỏi tay anh rồi quay đi. “Bởi vì anh có cô bạn gái cũ tên là Kerry Cole.”

*** 
“Thế cậu nghĩ thế nào?”Kerry lôi từ tủ quần áo ra một cái áo len cổ trễ màu đen và một đôi tất ống màu đen, quẳng chúng lên giường cạnh một đôi tai hổ sọc cam và đen với một cái đuôi đồng màu.
“Đó là: một con mèo, không kêu meo meo,” Leigh trêu. Đêm nay cô ngủ lại nhà Kerry, đã 15 phút rồi cô ngồi khoanh chân trên sàn phòng ngủ của Kerry, cố nghĩ ra một ý tưởng cho trang phục Halloween.
“Cậu đã nghĩ ra gì chưa?” Kerry hỏi, vặn to radio lên. 
Leigh nhún vai. “Cậu nghĩ một cái giá vẽ có được không?”
“Một cái giá vẽ à?” 
“Tớ sẽ mặc áo thun bó màu trắng với quần nịt trắng và có thể đeo một giá vẽ sơn kín trên vai.”
“Cậu có thể lởn vởn đằng trước tiệm ăn và quảng cáo món đặc biệt trong ngày với bộ hoá trang ấy đấy.”
“Buồn cười thế còn gì.” Leigh lại vắt óc suy nghĩ mấy ý tưởng khác. Một người gốc Tây Ba Nha thế kỷ thứ 15 thì sao nhỉ? Hay một phi tần ở hậu cung Ấn Độ? Kerry lấy hết quần áo khỏi giường rồi nằm xoài ra. “Tớ rất mừng là kỳ học đã hết và chúng mình không phải đến lớp sức khoẻ lần nào nữa.”
Leigh gồng mình lên chờ nghe điệu công kích Christian quen thuộc. Mà cũng có thể là lời tán dương. Cô chẳng bao giờ biết chắc được điều gì sắp ra khỏi mồm Kerry. Nhưng chắc chắn là sôi nổi rồi. Suốt mấy tuần trước Kerry đã nói thao thao bất tuyệt về anh ấy - những điểm tốt, những điểm xấu và những điểm không tốt cũng chẳng xấu. Leigh lắng nghe tất cả với sự kiên nhẫn của một vị thánh. Và cô không bao giờ nhắc một lời về chuyện đã qua giữa hai người.
Không phải cô im lặng nghĩa là tình cảm của cô đã thay đổi. Rõ ràng cô đã bảo anh tránh xa cô. Nhưng cô không có ý như thế. Không hoàn toàn như thế. Leigh là một kẻ non nớt trong tình yêu. Một cái thiệp lãng mạn. Một món quà nhỏ. Một chuyến thăm chỉ để nói lời chào. Christian đã làm cả ba thứ. Cô thật dở hơi mới bỏ phí thời gian như thế. Chàng trai này là hoàn hảo với cô. Tuy nhiên, mỗi lần cô nghe Kerry xỉ vả anh, cô biết là cô đã làm đúng.
“Ừ, vì tớ bảo với Victor là tớ định học đạo đức học trong học kỳ tới – và anh ấy cũng thế.”
Leigh há hốc mồm ra. “Cậu nói cái gì?” 
Kerry nhoẻn miệng cười. “Victor Kowalski à? Tiền đạo bóng rổ. Anh ấy định học lớp đạo đức học với tớ trong học kỳ tới.”
“Victor, cái anh chàng tóc vàng dễ thương có vẻ mặt hớn hở á?”
“Chính hắn đấy.” Lần đầu tiên trong gần ba tuần qua đôi mắt Kerry đầy rạng rỡ. 
Leigh nuốt khan. “Điều này có nghĩa là cậu bỏ được Christian?”
Kerry nhìn xoáy lên trần nhà. “Tớ không biết. Gần như thế.” Cô lăn sấp lại. “Tớ chỉ biết là không còn giận mấy nữa.” Cô nhe răng cười bẽn lẽn. “Sau tất cả những phàn nàn rên rỉ mà tớ bắt cậu nghe, chắc cậu sắp giết tớ mất, nhưng tớ thực sự hy vọng rằng tớ và Christian còn có thể là bạn bè.”
Leigh quỳ nhổm lên. “Giết cậu á? Tớ nghĩ điều đó thật là tuyệt vời.” 
“Có hoạ điên mới nghĩ rằng anh ấy không thay đổi.”
Leigh gật đầu. 
“Và tớ nhận ra rằng tớ chắc chắn cũng đã thay đổi so với năm ngoái. Chúng tớ đã trở nên quá khác biệt.”
“Thế bây giờ cậu thấy chuyện ấy bình thường rồi à,” Leigh thì thầm.
“Ừ. Kể cũng buồn cười, nhưng tớ thấy thế thật.” Kerry nhặt chú rùa đồ chơi lên và nghịch mấy cái chân múp míp. “Nếu Christian không muốn ở bên tớ thì tớ phải chấp nhận thôi, dù có đau đến mấy.” Cô chỉ lá cờ của trường Fillmore trên bàn cô. Bên dưới lá cờ là một mảnh giấy xé từ vở ra, có ghi số điện thoại của Victor. “Phải sống tiếp thôi.” 
Leigh trườn qua và ôm chặt Kerry. “Thật mừng được nghe cậu nói thế.”

Ít nhất cũng có một lần Leigh cảm thấy mừng khi ở lại học trong giảng đường chiều thứ Hai. Cô đã mở sách giáo khoa Tiếng Pháp để làm bài tập ngày hôm nay, nhưng ngay cả những từ mới dễ nhất cũng lộn tùng phèo với nhau trong đầu cô.
Cô đã ôn lại tình huống hàng triệu lần trong óc: Kerry và Christian đã chia tay. Kerry bảo cô nó đã bỏ được anh ấy. Mặc dù thật lạ lùng khi hẹn hò với người đã từng rất quan trọng với Kerry, Leigh cảm thấy cần phải có Christian - chắc chắn hai người hợp nhau đến nỗi những ý nghĩ uỷ mị mau chóng được dẹp qua một bên.
Cô hít mạnh một hơi. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa.
Leigh liếc nhanh xung quanh rồi đứng dậy đi lên phía trước giảng đường, cố tình đi qua bàn của Christian. Nhưng cũng không thành vấn đề vì anh thậm chí không nhìn cô. Điều đó chẳng có gì bất thường - từ sau buổi gặp gỡ ở hiệu áo len lần trước, anh đã tránh cô như tránh tà.
Một lời nhắn kẹp chặt trong bàn tay đẫm mồ hôi của cô. Đôi giày đế mềm của cô nghiến lép bép lên vải trải sàn. Thầy Simms theo dõi cô một cách ngờ vực từ phía trên giảng đường. Kế hoạch của cô phá sản.
“Em chỉ gọt bút chì thôi ạ,” cô tự dưng giải thích, làm bộ nhanh chóng gọt bút chì thật. Cô quay lại và đi về phía chỗ ngồi, mắt nhìn xuống đất. 
Làm đi, làm đi, làm đi.
Với một vẻ thờ ơ giả tạo và một cú vẩy cổ tay, cô thả mẩu giấy lên bàn Christian rồi đi về chỗ nhanh như ma đuổi.
Các cảm xúc lẫn lộn tràn ngập lòng Leigh khi cô thấy Christian mở mẩu giấy ra: náo nức, bồn chồn, hạnh phúc. 
Và cả sợ hãi lạnh người.

*** 
Hai giờ bốn mươi phút, Leigh đứng ở trước cổng trường, mỉm cười với mọi người khi họ rời khỏi trường, balô trên vai.
“Chúc buổi tối vui vẻ nhé!” Abigail Sundquist ngoái lại kêu to khi cô vội vã ngang qua chỗ Leigh đứng.
“Chúc cậu cũng thế!” Leigh nói, cố hết sức để trông bình thản.
Nếu anh ấy không đến thì cũng chẳng có gì to chuyện, Leigh tự nhủ. Mình sẽ vượt qua được. Thế nếu mình đã đưa cho anh mẩu giấy thật lòng nhất thế kỷ thì sao? Tối qua Leigh dành cả một tiếng đồng hồ để soạn thảo lá thư của cô. Sau dăm lần viết thử và một đống giấy vò nhàu vứt sọt rác, cuối cùng cô quyết định viết một lời nhắn thật giản dị: Christian là chàng trai đầu tiên khiến cô có tình cảm đặc biệt, và cô không thể tiếp tục giả vờ là cô không có cảm giác gì với anh trong khi cô cảm thấy tất cả mọi thứ mãnh liệt hơn bao giờ hết trong đời mình.
Cô muốn ở bên anh - nếu anh còn muốn ở bên cô.
“Này, Leigh, muốn đi nhờ không?” Jason gọi to từ bãi đậu xe.
Cô cắn môi, nhìn trộm vào trong cánh cửa kính khổng lồ dẫn vào đại sảnh của trường. Cô đã đứng đây được gần 10 phút rồi mà chẳng có dấu hiệu nào của anh cả. Trường này chẳng đến nỗi rộng gì cho lắm. Anh ấy đáng ra phải ở đây rồi. Mà anh vội vã rời giảng đường trước khi cô có cơ hội nói chuyện với anh, chẳng cho cô biết những lời lẽ chân thành của cô có làm anh mảy may động lòng không.
“Ừm, à …” cô tiến về phía chiếc xe Mustang của Jason. “Em nghĩ …” 
“Em định đi đâu đấy?” Christian hỏi, hiện ra ngay bên cạnh cô. Anh giơ ra trước mặt cô một thứ có vẻ như một bó hoa dại được bó vội vàng. “Xin lỗi, anh đến muộn – cánh đồng đằng sau trường xa hơn anh tưởng.”
Leigh quay lại nhìn Jason, cậu đã ngồi vào sau tay lái. “Em không cần đi nhờ nữa,” cô kêu lên, thực sự kinh ngạc với niềm hạnh phúc tràn ngập mới xuất hiện trong lòng. 
Jason nhe răng cười lại với họ. “Tôi cũng thấy thế.”

*** 
“Thế đấy.”
Christian đã lái xe đưa cô về nhà, và họ ngồi trên tam cấp nhà cô đã hơn một tiếng rồi, lúc nói chuyện, lúc không, ngắm những chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua trước nhà. “Anh thực sự thích em, Leigh.”
“Em cũng thích anh.” Cô quay mặt lại phía anh, mặt trời ấm áp cù trên má cô.
“Anh không muốn giục giã em bất cứ điều gì, em ạ.” Christian bảo cô, ngón tay anh dịu dàng đan vào tóc cô.
“Không đời nào,” Leigh thì thầm, nghiêng đầu về phía anh. 
Và họ hôn nhau.
Mấy giây sau, khi rời nhau ra, Leigh không thể nhịn được cười toét miệng. “Em thật mừng là anh thích em.”
Christian cười vang. “Và anh cũng thật mừng là em thích lại anh.” 
Leigh ngả đầu lên vai anh. “Nhưng …”
Christian gõ nhẹ đầu mình vào đầu cô. “Không nhưng gì nữa.”
Leigh cười khúc khích. “Được thôi, không nhưng gì nữa. Có điều chúng mình cần nói cho Kerry biết. Trước khi chúng mình … anh biết đấy, ở bên nhau.”
“Em nói đúng.” Christian nhặt một viên sỏi lên ném trúng vào một cây thông nhỏ. “Cô ấy nên nghe chuyện này từ chúng mình.”
“Anh nghĩ nó sẽ đón nhận chuyện này thế nào?” Leigh hỏi.
“Theo như anh thấy, cô ấy đang dành nhiều thời gian cho Victor K.” Christian bình luận. 
“Vâng, nó thích cậu ta,” Leigh nói. “Và cậu ta đã gọi điện cho nó mấy lần.” 
“Ồ.”
Leigh thận trọng liếc sang Christian. “Anh không ghen đấy chứ?” cô hỏi, nỗi sợ hãi gặm nhấm lòng cô.
“Không hề.” Anh nghiêng qua và hôn lên đỉnh mũi cô. “Anh thực sự mừng cho Kerry. Anh không bao giờ muốn nhìn cô ấy khổ sở. Và ngoài ra, như thế thì cô ấy sao còn có thể khó chịu với chúng ta được?” Christian vòng tay quanh người cô, cọ đầu cô vào thái dương anh.
Leigh xích lại gần. Christian nói đúng, cô nghĩ. Kerry không thể nổi điên vì chuyện này. Nó đã hoàn toàn bỏ được Christian. Hơn thế, nó chả muốn Leigh tìm được một anh chàng đặc biệt là gì. 
Và sau 16 năm chờ đợi, cuối cùng cô đã có rồi.

No comments:

Post a Comment