Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ
Chương 3
Sáng thứ Ba, Christian vừa lầm bầm vừa lục tung cái balo đã sờn lúc đi xuống cầu thang. “Vở này, bút này, thời khóa biểu này,…” Cậu nhìn thoáng mình trong gương trên tường phòng ăn: quần Jeans nhạt màu, áo sơmi cổ chữ V hơi trễ, giầy thể thao mua ở Anh quốc, tóc chải tử tế … thế được rồi. Chắc chắn không ai muốn trông quá chải chuốt trong ngày đầu năm học cả.
Christian nhảy vào bếp. Mẹ cậu bỏ cốc nước ép bưởi và tờ báo buổi sáng xuống, ngước nhìn và mỉm cười. “Chào cưng.”
Bà Beth Archer đã bỏ công việc thư ký văn phòng luật mấy năm trước để ở nhà, dành them thời gian chăm sóc con cái.
“Chào mẹ ạ.” Christian vớ lấy một trái chuối trong đĩa trái cây và ngồi vào bàn với mẹ. Cậu chưa bao giờ thực sự để ý đến việc mẹ luôn tích trữ đầy trái cây tươi trong nhà và giữ một nguồn cung cấp kín đáo hạt điều với khoai tây chiên trong ngăn dưới cùng của tủ bếp. Sống một mình ở nước ngoài đã dạy cậu rất nhiều về lòng biết ơn. “Emi đâu mẹ?” Mẹ cậu vươn người tới. “Nó còn chưa quyết định được nên đi đôi giày nào.” “Khi mẹ lên tám mẹ có phải băn khoăn về giày không?”
“Khi ta tám tuổi, cái gì mà chẳng khiến ta băn khoăn cơ chứ?”
Christian bóc vỏ quả chuối, rồi dừng lại. Mặt mẹ cậu đang nghệt ra. “Sao thế mẹ? Con mọc cái nhọt to tướng trên mũi hay sao ạ?”
Bà Beth cười phá lên, lắc đầu. “Mẹ chỉ thấy lạ khi con đẹp trai thế này. Mà con đã sắp tốt nghiệp rồi cơ đấy. Năm tháng qua nhanh thật.”
“Mẹ.” Christian hôn lên má mẹ. “Mẹ đừng có ủy mị với con như thế. Không phải hôm trước mẹ đã tình cảm với con đủ rồi hay sao?” Khi đón cậu về, mẹ đã khóc còn nhiều hơn lúc bà tiễn con đi.
“Bà mẹ nào cũng có quyền sướt mướt một chút khi mình muốn. Kerry không phải là người duy nhất có thể tưới nước mắt lên con đâu nhé.”
Kerry. Christian cắn một miếng chuối to rồi nhìn đồng hồ. Hứa đón Kerry vào lúc tám giờ, mà bây giờ đã là tám giờ kém năm phút rồi. Sau một năm không phải lo lắng gì cho bạn gái, cảm giác là bạn trai của ai đó hơi lạ một chút.
Kerry ra sân bay đón Christian cùng với cha mẹ câu, bé Emily và đám bạn. Nghe lại âm điệu giọng Mỹ, gặp lại gia đình và bạn bè, đi ngang qua những nơi thân thuộc trên đường từ sân bay về nhà, cái thực tế đã trở về ở nhà phải một lúc mới thấm sâu được vào cậu. Mọi thứ đã trở nên hơi xa cách một chút, hơi lạ lẫm một chút. Đến tận bây giờ, cuối cùng cậu mới bắt đầu quen lại, để lại trở thành Christian Archer, học sinh lớp 12 trường trung học Fillmore; con trai bà Beth và ông David; anh trai của Emily; ngôi sao bóng bầu dục đầy triển vọng; tay chơi ghita cừ khôi; kẻ đam mê nghệ thuật.
Và là bạn trai của Kerry Cole.
Mẹ vuốt má làm cậu sực tỉnh. “Cưng ơi, sao thế con?”
“Không có gì đâu mẹ.”
Bà nhấp một ngụm nước trái cây. “Có chuyện này, con ạ” Bà ngập ngừng.
“Quan hệ của con với Kerry là việc riêng của các con, Christian ạ. Ba và mẹ cũng thích nó. Con biết mà.”
Christian gật đầu.
“Nhưng hai con mất quá nhiều thời gian cho nhau trước khi con đi nước ngoài, và ba mẹ hy vọng rằng bây giờ khi con về nước, con không để bản thân bị ràng buộc. Chỉ có thế thôi…” Bà ngừng lời, ngón tay mân mê cốc. “Con mới mười bảy tuổi, Christian. Ba mẹ muốn con đừng coi việc đó quá nghiêm túc.”
Christian thảy thêm một trái chuối vào balo, lau miệng bằng chiếc khăn ăn rồi đẩy ghế đứng lên. Mẹ luôn quan tâm thật chu đáo. Nhưng bà không cần phải như vậy. Có một người bạn gái như Kerry không hề trói buộc gì. Việc ở bên cô chỉ làm cho cậu phấn chấn hơn, khiến cậu thấy mình và cuộc sống của mình tốt hơn. Với Kerry luôn là như vậy. “Mẹ đừng lo lắng về chuyện đó nhe mẹ,” cậu nói.
“Không phải ba mẹ đang cố can thiệp vào,” mẹ nói thêm.
“Con biết mà.” Cậu mỉm cười. “Hẹn gặp lại mẹ nhé.”
Vừa lúc đó Emi vào phòng theo điệu luân vũ, mái tóc dài màu nâu của con bé tung lên theo điệu nhảy. “Con sắp vào lớp ba rồi,” con bé ngân nga. Christian vẫn chưa tin nổi cô em hạt tiêu bé bỏng đã lớn đến chừng này. “Anh thích đôi giày đó lắm, Emi.” Christian nháy mắt lúc mở cánh cửa sau. Khuôn mặt nhỏ có má lúm đồng tiền của con bé sáng bừng lên vì tự hào.
Chìa khóa chiếc xe Chrysler của cha trong tay, Christian mở cửa xe hơi, ngồi vào sau tay lái, hướng về nhà Kerry.
***
“Cậu xem tóc tớ có được không?”
Đầu buổi sáng thứ Ba, Leigh vừa rên rỉ vừa nhìn lom lom vào chiếc gương hình bầu dục treo trong cánh cửa tủ kim loại màu vàng đã bị tróc nhiều chỗ của cô. Hôm nay mới là ngày đầu tiên của năm học, nhưng Leigh đã cố gắng làm cho khoang tủ của cô có vẻ riêng tư. Ngoài cái gương, cô đã lót đáy khoang tủ bằng một vuông lông thú màu đỏ tươi, dán ảnh các nam tài tử cô yêu thích vào trong lưng tủ và dính bộ sưu tập ếch nhái nam châm của cô lên cửa tủ. Đó vẫn chỉ là một cái tủ thôi, nhưng ít ra nó cũng là một cái tủ hợp thời trang.
Kerry đi về phía hai ngăn tủ bên cạnh và xoay mỗi ổ khóa một cái, “Cậu trông xinh mà.” “Cậu không nói cho xong chuyện để giục tớ đấy chứ hả?” Leigh cẩn thận chấm chấm chút kem để che cái mụn dám cả gan mọc trên cằm cô.
“Chuyện quan trọng thế, nói dối thế nào được.” Kerry cam đoan. Cô cứ đứng đổi hết chân này sang chân kia. “Nhưng cậu mà không nhanh lên thì chúng mình sẽ muộn đấy, tớ không muốn đầu năm ăn quả lườm của cô giáo đâu.”
“Được rồi, được rồi, tý tẹo thôi.” Leigh kiễng chân lục lọi ngăn trên cùng chiếc tủ để tìm cuốn Đồi gió hú, cuốn sách đọc mùa hè của các cô.
Kerry bước sang phía bên kia của Leigh. “Giờ thì ngày nào chả thế.”
Tìm ra cuốn sách, Leigh vớ lấy cùng túi đồ ăn trưa rồi đóng sầm cửa tủ lại, quăng ống kem vào trong túi. “Cậu có biết tớ đã phải đợi cậu bao nhiêu lần khi cậu …” “Chào, Co-lano!” Lucy Evanczik tóc nâu vàng, dáng nhỏ nhắn và Allison Wygate tóc xoăn tít, cao lêu đêu đang hối hả từ phía đằng kia hành lang đi lại.
Leigh và Kerry cười toe toét. “Chào, Zik-gate!” họ đồng thanh kêu lên. Bốn cô gái là một bộ tứ luôn xuất hiện cùng nhau ở căng-tin và nhiều sự kiện diễn ra tại trường Fillmore năm ngoái.
“Chưa gì đã phải đi học lại rồi.” Allison nói, mắt đảo một vòng quanh hành lang vẻ chán ghét.
“Nghỉ hè hết nhanh thật,” Kerry đồng tình.
“Đi học lại cũng thích chứ sao,” Lucy hạ giọng. “Cậu có tưởng tượng được Daryl Miller đáng yêu thế nào không? Tớ suýt ngất khi nhìn anh ấy.” Cô lướt mắt qua hành lang và há hốc mồm. “Đừng nói là Paul Kling nhé. Ôi … trời …ơi.”
“Tớ thấy mùa hè nóng thế cũng không làm khó được mầm xuân của cậu,” Leigh vừa cười vừa nói. Lucy khét tiếng là kẻ liên tục phải lòng và chung thủy với mỗi mối tình vào khoảng bốn mươi tám tiếng.
Lucy gật đầu. “Vù thôi,” cô nói, kéo mạnh tay Allison chạy theo Paul.
Leigh và Kerry quàng balo lên vai, hòa vào hành lang đông nghịt người. Đúng là cảnh điên khùng thường thấy trong ngày tựu trường: Học sinh mới cố tỏ ra thản nhiên dù chúng chẳng biết đường nào mà lần – đám ma mới lơ ngơ trở thành mục tiêu cho bọn ma cũ trêu chọc. Các học sinh lớp trên bận rộn tay bắt mặt mừng với bạn cũ. Thầy cô thì có vẻ hoàn toàn thoải mái, sung sức và sẵn sang lôi học sinh vào lớp chất lên đầu hàng đống bài vở.
“Chúng nó mê nhau thế,” Kerry thì thào khi họ đi ngang Celia Shay và Steven Banks, hai học sinh lớp 12, đang hôn nhau đắm đuối.
Leigh liếc trộm một cái. “Hơi quá đáng, nhỉ?”
“Ừ, nhưng nếu cậu là người đang được hôn, thì thấy cũng không đến nỗi nào.” Lông mày Kerry nhíu lại lo âu.
“Hả?”
“Tối hôm nọ cậu có nghĩ là Christian có vẻ quan tâm đến tớ không? Ở bữa tiệc của tớ ấy?”
Leigh nhìn nó vẻ băn khoăn. “Cái anh chàng dính chặt lấy cậu á?”
“Tớ thấy buổi tối ấy tuyệt vời, nhưng cũng có vẻ lạ thế nào ấy,” Kerry nói. “Tớ cứ mong mãi ngày Christian về, nhưng anh ấy về rồi thì tớ lại có cảm giác hơi kỳ kỳ. Giống như sáng nay anh ấy đón tớ đi học, tớ chẳng có gì để nói cả. Thật lạ quá.”
“Tớ thì nghĩ thế là bình thường.”
“Thật á?”
“Chứ còn gì nữa. Từ khi hai người thấy nhau lần cuối tới giờ quá lâu rồi. Lúc đó anh ấy học lớp 10, bây giờ học lớp 12. Còn cậu lúc ấy là học sinh lớp 9, bây giờ là lớp 11.” Leigh nhướng một bên lông mày được tỉa hoàn hảo lên. “Khác biệt lớn còn gì.” “Thật nhỉ.”
“Nhưng hai người e-mail cho nhau suốt,” Leigh tiếp tục. “Cũng không hẳn là vắng mặt trong cuộc sống của nhau. Mọi chuyện sẽ sớm bình thường lại thôi.” Kerry gật đầu. “Nhưng anh ấy lại dùng chung địa chỉ e-mail với gia đình đỡ đầu. Tớ không muốn viết những điều quá riêng tư. Ai mà biết được là những ai sẽ đọc thư của tớ?” Cô đá một cục giấy trên hành lang. “Với lại, viết thư là một chuyện. Gần nhau lại là chuyện khác.” Cô hạ thấp giọng, “chỉ hy vọng là chúng tớ sẽ lại được như trước đây. Thế thôi.”
Leigh vỗ lưng trấn an Kerry trước khi đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt vào lớp tiếng Pháp. “Amour toujours amour,” cô thì thầm vào tai Kerry, cố nói điều gì đó động viên bạn mà vẫn đảm bảo nguyên tắc bất di bất dịch của Madame Josephine: chỉ nói tiếng Pháp trong lớp.
“Cậu biết là tớ dốt tiếng Pháp mà,” Kerry rít lên.
“Tình yêu mãi là tình yêu,” Leigh thì thào dịch lại. Cô thừa nhận rằng cô không biết hết tất cả mọi thứ trên đời, nhưng cô biết rõ một điều: Tình yêu đích thực – thứ tình yêu mà cô hy vọng và mơ ước có tồn tại – không đời nào ra đi hay lụi tàn và chết chỉ vì người ta phải cách xa nhau.
Tình yêu đích thực tồn tại mãi mãi.
***
“Được rồi, các em. Ổn định đi nào. Ta bắt đầu nhé.” Một người phụ nữ tóc vàng cao dong dỏng mặc chiếc váy xanh ngắn gõ ngón tay xuống mặt bàn giáo viên. Kerry thì thầm vào tai Leigh. “Cuối cùng thì cũng có một lớp mà tất cả bọn mình học với nhau.” Cô ngả người ra bàn của Christian phía sau cô, mỉm cười với anh và Jason Minot. Anh chàng Jason cao to, bặm trợn là học sinh lớp 12 và là một trong những người bạn thân nhất của Christian. Leigh làm quen với cậu ta qua Kerry từ năm ngoái. Kerry đã hy vọng hai người bọn họn phải lòng nhau, nhưng Leigh chỉ giữ mức bạn bè với anh chàng này. Leigh chẳng bao giờ sợ phải buồn khi có Jason, một kho chuyện cười bên cạnh, còn Jason thì thích nhờ cô chỉ cho làm bài tập Tiếng Anh.
Ngoài lớp Tiếng Pháp sáng nay, Leigh và Kerry còn lớp Giáo dục thể chất hai buổi một tuần, vào thứ Ba và thứ Năm. Họ cũng học chung với nhau giờ thể dục vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần. Có điều không may cho họ, tiết thể dục từ 9 giờ 25 đến 10 giờ làm họ chẳng thể nào trông xinh xắn trong những giờ học còn lại.
“Anh học bơi vào tiết một.” Christian chỉ vào tóc mình. “Trông anh giống thằng điên, đúng không?”
“Trông anh đáng yêu, anh biết thế mà, Kerry trêu.
Leigh liếc anh qua khóe mắt, thấy mái tóc sẫm lượn song bóng ướt, hàng lông mi dày cong veo, lúm đồng tiên sâu hoắm và trời ạ, răng anh trắng lóa.
“Chương trình học năm nay của tớ nhiều kinh dị,” Jason nói sau lưng Leigh, đôi chân dài của cậu ta đã tìm được chỗ ổn thỏa dưới gầm bàn.
“Tớ cũng thế. Tớ nghĩ là tớ bị hỏng cả người với cách học tàng tang ở Lellington,” Christian nói.
Leigh băn khoăn không biết Christian đã học những môn gì trong trường ở Anh quốc. Cô chưa nói chuyện nhiều với anh về chuyến đi của anh nhưng Leigh hình dung các lớp học của anh chắc phải tuyệt vời lắm. Cô biết là anh đã học một lớp Thưởng thức nghệ thuật và một lớp Lịch sử Anh quốc, cả hai khóa học này nghe đã thấy thú vị hơn nhiều so với lớp Nghiên cứu Hoa Kỳ I và Toán III mà cô đã đăng ký học.
Ke..ét. Leigh nhăn mặt khi những móng tay dài sơn đỏ của cô giáo cào tên bảng để thu hút sự chú ý của đám học trò đang tán chuyện râm ran. Dăm bảy người lầm bầm phản đối. Mấy cô học trò hét lên. Và tất cả mọi người ngừng nói chuyện.
“Tốt. Lần nào cũng có tác dụng,” cô giáo nói, mỉm cười. “Tôi tên là Duncan. Đây là lớp Nhận thức và Sức khỏe vị thành niên, thứ Ba, tiết năm. Mọi người vào đúng lớp chưa?” Hai mươi sáu cái đầu mệt mỏi ngước lên và gật xuống.
“Được rồi. Tôi sắp đưa cho các em một bảng in. Đề nghị ghi tên các em vào, ghi rõ các em là học sinh lớp mấy và điền số điện thoại nhà riêng cũng như các chủ đề mà các em quan tâm trong học kỳ này. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng bao hàm trong các bài giảng càng nhiều điều các em quan tâm càng tốt.”
“Câu Cách làm tình trong bãi đậu xe của trường mà không bị bắt có được không ạ?” một gã tóc nâu dàu, mặc áo thun Megadeth nói nhỏ.
Cô Duncan không nao núng. “Câu Nếu em làm tình trong bãi đậu xe của nhà trường, em có thể kết thúc với một trong những cái này thì sao?”
“Một con búp bê ạ?” Kerry buột miệng.
“Một em bé.” Cô Duncan cười mỉm. “Tôi rất phấn khởi thông báo với các em rằng chương trình của chúng ta nhận được sự tài trợ trong mùa hè qua, kết quả là tất cả các em sẽ được tham gia một chương trình đào tạo thực nghiệm tuyệt vời, có tên gọi Cưng ơi hãy nghĩ cho kỹ.”
“Lẽ ra em nên nghĩ kỹ khi đăng ký lớp học này,” gã mặc áo thun Megabeth lại lầm bầm trong miệng.
Vài người bắt đầu cười phì ra.
Cô Duncan lại cười mỉm. “Tôi biết là nó nghe buồn cười. Nhưng mang thai ở tuổi vị thành niên là một vấn đề nghiêm trọng.” Cô hạ giọng. “Đừng nói lại với những giáo viên khác trong trường nhé, nhưng tôi nghĩ đây có lẽ là lớp học quan trọng nhất mà các em từng tham gia đấy.” Cô nhìn quanh phòng học để đảm bảo mọi người đều đang lắng nghe.
“Các con số thống kê về mang thai ở vị thành niên đang gây kinh hoàng. Hàng ngàn cô bé tuổi teen mang thai mỗi năm, và hàng ngàn anh chàng tuổi teen trở thành bố. Nếu chúng ta nói lớp học này là một đại diện tiêu biểu cho dân số vị thành niên quốc gia …” Cô Duncan bắt đầu nói liến láu về một loạt các con số thống kê lạnh lùng. Rồi cô cho cả lớp xem một băng video về các cha mẹ tuổi teen, mô tả đặc trưng của bản thân các thiếu niên này và những đứa con của họ. Trước đây Leigh đã nghe rất nhiều về những thống kê này, nhưng quả thực xem tận mắt hoàn cảnh này làm cho toàn bộ chủ đề trở nên thực tế hơn rất nhiều.
“Nào, tôi sẽ gửi về nhà toàn bộ những thông tin về chương trình này mà tôi muốn các em đưa cha mẹ mình đọc và có cả giấp phép mà tôi muốn cha mẹ các em ký vào,” cô Duncan giải thích khi cô tua lại chiếc băng. “Các em sẽ được chia ra thành từng cặp hai người và được phát các em bé giả vờ để trông nom trong vòng bốn ngày, bắt đầu từ thứ Năm.” “Ý cô là bọn em phải mang lũ búp bê này theo về nhà với bọn em ấy ạ?” một gã ngồi phía bên phải Leigh cằn nhằn.
“Cả đi học, cả ra sân bóng, cả đi mua sắm, và đi bất cứ nơi nào mà các em đi,” cô Duncan tuyên bố, tay phân phát các xấp giấy. “Bọn búp bê được lập trình để khóc vào những thời điểm ngẫu nhiên. Cũng giống như với một đứa trẻ sơ sinh thật sự, các em sẽ không biết có chuyện gì, và các em sẽ phải gạt cuộc sống riêng của mình tạm thời qua một bên, giống hệt như các ông bố bà mẹ thực thụ vậy.” Cô giáo ngồi lên bàn. “Dự kán này được thiết kế để giúp các em có những lựa chọn có trách nhiệm và nhận thức được việc có con là như thế nào.”
“Chị gái em có con năm ngoái,” Becky Salpone tự động nói. “Chị ấy mười bảy tuổi.” “Thế thì cô chắc em đã hiểu điều đó không dễ dàng gì,” cô Duncan nói. Becky gật đầu. “Chị ấy không còn cuộc sống riêng nữa.”
Cô Duncan đặt hai tay lên bàn, ngả người ra sau. “Chà, tất cả các em còn cả cuộc đời trước mặt và cô hy vọng rằng chương trình này giúp các em thấy được rằng làm cha mẹ ở tuổi các em là cái gì đó nặng nề hơn rất nhiều so với việc có một cái gì đó đáng yêu để chơi.” Cô đưa bảng phân công của cô ra. “Cô đã lựa chọn ngẫu nhiên các em ghép thành cặp, nam đi với nữ.”
Leigh nhìn lướt những gương mặt quanh cô, hy vọng thấy một gương mặt mới hoặc sáng sủa để ghép với mình. Nhưng chả có ai cô thực sự thích cả. Chà ít nhất nếu không có khả năng nào lãng mạn cả thì mình và Jason có thể được ghép với nhau.
Cô Duncan đang đọc tên từng cặp. “… Kerry Cole và Jason Minot, Sophia Mead và Will Kryski, Leigh Ferelano và Christian Archer, Paula Greer và …”
“Mình được ghép cặp với Christian sao?” Leigh quay lại, một thoáng cười e dè. Kerry thở dài nặng nề. “Tại sao cô lại không để bọn mình tự chọn đối tác nhỉ?” “Được, cảm ơn nhiều,” Jason nói rồi giả vờ khóc.
Kerry thụi vào cánh tay bạn. “Thôi, làm người lớn đi nào.”
Christian tung cục tẩy từ tay này sang tay kia. “Làm gì có cơ hội để tất cả bọn mình thành đôi hả em?” Anh hạ giọng. “Mọi thứ còn có thể tệ hơn nữa cơ, Ke-, em có thể phải cặp đôi với cái thằng đầu nhuộm đằng kia ấy chứ.”
Leigh cười khúc khích. “Tớ có ý kiến,” cô nói, cố gắng làm Kerry vui lên. “Có thể tớ sẽ đổi được cho cậu.”
“… các em có đôi rồi nhé,” cô Duncan nói, đặt bản danh sách lên bàn giáo viên. Leigh giơ tay lên. “Và đừng có cả gan xin tôi đổi chác gì đấy.” Leigh hạ tay xuống.
“Làm sao cô biết được chúng em có thực sự làm điều mà chúng em phải làm?” Abigail Sundquist, một cô gái cao, thân thiện học chung lớp Nghiên cứu Hoa Kỳ với Leigh lên tiếng hỏi.
“Mỗi em bé giả vờ này có một ngân hàng dữ liệu nhỏ xíu. Một con chip máy tính sẽ ghi lại khi đứa trẻ khóc và các em mấy bao lâu để dỗ yên được nó. Và mỗi em sẽ đeo một băng nhựa ở cổ tay có chìa khóa để làm đứa bé ngừng khóc.” Cô Duncan cười toét miệng. “Không có lối thoát đơn giản đâu, thưa các vị. Mọi thứ đều được giải thích trong gói thông tin này. Tôi muốn các em đọc kỹ nó trước buổi học tới – nó ngắn thôi mà.” Cô Duncan bảo cả lớp rằng họ sẽ dành buổi học tiếp theo để học thêm về kỹ năng làm cha mẹ và sau đó sẽ nhận búp bê. Cô cũng nhắc mọi người rằng lũ búp bê rất đắt tiền. Học sinh nào làm hỏng thì không chỉ bị đánh trượt môn này, mà còn phải đền tiền sửa chữa cần thiết.
“Đây chắc chắn là một dự án vĩ đại!” Cô Duncan kêu to át cả tiếng ồn ào điếc tai của đám học sinh đang thu dọn sách vở và nhảy bổ ra cửa khi chuông hết giờ vang lên. “Các em sẽ thích cho mà xem!”
“Mọi người nghĩ thế nào?” Jason hỏi khi cả nhóm cuốc bộ xuống sảnh.
“Em nghĩ chắc là vui đấy,” Leigh nói. Cô thích học nhỡng thứ mà cô có thể áp dụng vào cuộc sống. Và còn gì có thể thực tế hơn điều này cơ chứ?
“Anh chỉ mong em là một bà mẹ giỏi giang thôi, đối tác ạ,” Christian tinh nghịch cảnh cáo cô.
“Anh đùa đấy à? Ba năm qua em đã trông mọi đứa trẻ trong bán kính hai dãy phố kể từ nhà em. Em mà không chăm nổi một con búp bê thì đã gặp hoạ từ lâu rồi.” “Chuyện này khác xa với trông trẻ nhé,” Kerry nói. “Mang con búp bê đó tới bất cứ nơi đâu mình đi – đi tập nghi thức? đi mua sắm? Có thật cô ấy nghĩ bọn mình sẽ đem nó đi xem phim hay gì đó không nhỉ? Kerry trợn ngược mắt. “Tớ thì không nghĩ thế đâu.” “Dù sao thì cũng chỉ có bốn ngày thôi ý mà,” Jason phân tích. “Chả sao đâu. Hơn nữa, bọn con gái thích thấy con trai dịu dàng và tế nhị. Mọi người có nghĩ là tôi bế một con búp bê đi quanh sẽ thu hút được thiện cảm của phái nữ không?”
Kerry véo má anh chàng. “Chắc chắn là thế rồi, cộng sự ngọt ngào ạ. Đó là lý do em nghĩ dứt khoát anh là người nên nhận trách nhiệm suốt dịp cuối tuần đất. Em rõ ràng là không muốn phá hỏng bất cứ cơ hội tìm người yêu nào của anh rồi.”
“Cái gì?” Jason đưa tay lên cổ họng giả vờ kinh hoàng. “Bà mẹ chối bỏ đứa con của mình ư? Em đùa đấy à.”
Leigh dừng bước. “Em mới nhớ ra. Em có kế hoạch kiểm tra mắt vào sáng thứ Sáu mà chưa báo với văn phòng.” Mẹ cô đến giữa tháng Tám mới nhớ ra phải đặt hẹn, lúc đó thì bác sỹ nói lịch đặt đã kín đặc cho đến hết hè rồi.
“Ừ. Nhớ gọi điện cho tớ nhé,” Kerry nói.
“Hẹn gặp em ở giảng đường,” Christian bảo cô. Jason chào rồi tách ra đi về phía cầu thang.
“Tạm biệt.” Leigh thấy Christian quàng cánh tay vạm vỡ lên vai Kerry và đưa cô qua đám đông.
Mặc dù ăn mặc tương đối giống những anh chàng khác ở trường Fillmore, cái gì đó vẫn khiến Christian khác biệt. Cách chiếc quần Jeans của anh hơi trễ xuống, nhưng chỉ trễ vừa đủ để cho thấy một cơ thể cường tráng, cách anh cẩu thả vắt cái áo khoác qua vai… Lắc đầu, Leigh hối hả đi tới văn phòng. Cô chắc chắn phải kiểm tra lại mắt rồi. Cô để ý đến cách một anh chàng vắt áo khoác từ bao giờ cơ chứ?
No comments:
Post a Comment