Friday, September 23, 2016

Không Thể Chối Từ - Chương 4

Tác giả: Wendy Loggia
Nhà xuất bản Trẻ


Chương 4


Leigh nghĩ giảng đường này hồi xưa chắc là sang kiến của mấy ông thầy tàn bạo cần kiếm sống, nên mới nhất định giữ học sinh ở lại trường sau khi đã học xong hết các tiết học trong ngày. Ở trường cũ của Leigh ở California, học sinh được chọn về nhà tự học hay ở lại học trong giảng đường, tuỳ thích. Làm gì có chuyện đó ở Fillmore cổ kính đức hạnh này. Ở đây, học sinh bất đắc dĩ phải đếm thời gian cùng chiếc đồng hồ ở giảng đường. Chiếc đồng hồ kim loại cổ xưa thong thả gõ nhịp, cái kim phút cứ rung bần bật ở số 10 trước khi nhảy những bước cuối cùng của vòng quay.
Chiều thứ Tư, Leigh thở hắt ra, nhấm nhấm ngọn tóc và cố tập trung đầu óc. Cô học đoạn lý thuyết hoá tẻ nhạt nhất trần đời này cả mười lăm phút rồi nhưng mỗi lần đến chỗ giải thích số 2 trong Ca(NO3)2 đại diện cho hai gốc nitrat, cô lại phải quay lại từ đầu. Những dòng chữ trên trang sách cứ bướng bỉnh không chịu vào đầu cho cô.
Sắp đến đoạn hiện tượng nóng chảy của kim loại thì một miếng giấy gấp gọn gang, nhỏ xíu, đáp xuống bàn Leigh. Giật mình, Leigh ngước nhìn lên, nhưng chỉ nhìn thấy một biển đầu người cắm cúi trên các bàn học.
Những dòng chữ viết tay ngoáy tít nhưng rành mạch.
Tối nay anh, em, Kerry & Jason gặp ở quán Jerry, 7 giờ 30. Anh thèm món cánh gà “tự sát” kinh khủng. 
C.
Leigh nhìn lướt ngang căn phòng. Christian ngồi khom lưng trên bàn, vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Rồi anh rời mắt khỏi cuốn sách trước mặt, khoanh tay xuống dưới nách và vẫy lui vẫy tới như một con chim.
Leigh không nhịn được cười, rồi vội vàng liếc xem thầy Simms, giám thị của giảng đường, có để ý không. Leigh viết nguệch ngoạc bằng mực tím dưới tin nhắn của Christian.
Nghe hay đấy, Vũ công con gà ạ, nhưng gọi cho em món mềm nhé! Sẽ gặp bọn anh ở đó. Cô đưa mẩu giấy cho anh chàng River Williams ngồi sau cô, người lén lút chuyền nó đến tay Christian qua một dây chuyền chuyền tin đầy kinh nghiệm.
Anh mở nó ra rồi giơ một ngón tay cái lên với Leigh và tặng cô một trong những nụ cười làm thắt cả tim.
Một nụ cười có thể khiến trái tim của một cô gái lỗi nhịp. Leigh quay trở lại với cuốn sách giáo khoa của mình.
Một nụ cười có thẻ kết thúc cả một đoạn lý thuyết hoá mà cô không sao học thuộc nổi. 

***
“Món mà tôi thèm nhất đấy.” Christian ngả người ra sau và liếm nước sốt nóng trên môi. “Không ai làm cánh gà như Jerry cả.”
Leigh đồng ý cả hai chân lẫn hai tay. Bàn màu đen và rạp màu đỏ anh đào, ti-vi chiếu chương trình thể thao địa phương, những xô đựng cánh gà thơm lừng để trên quầy chờ cô phục vụ chuyển tới những kẻ sành sỏi về cánh gà đang hau háu…
Cả năm vừa rồi Leigh đến đây nhiều đến nỗi khung cảnh ấy in sâu trong óc cô. Quán Jerry là một trong những nơi bán cánh gà ngon nhất ở Buffalo. Nhìn ngoài thì không có gì hấp dẫn lắm: vách nhôm trắng, tấm lợp màu đỏ tróc nham nhở, một đèn hiệu Nê-on nhấp nháy chữ Cánh Gà: Nóng, Nóng nữa, Nóng chết luôn! Nhưng bên trong, quán luôn chật cứng khách. Và cánh gà thì ngon kinh dị - mềm, nhiều thịt, có hương vị cay đặc biệt nghiền. Thành phần món sốt của quán Jerry là tối mật. Các quán khác cố khám phá xem thứ gì khiến cho món ấy được hâm mộ như vậy, nhưng còn lâu họ mới hiểu được.
“Tưởng ông mải ngốn những món Anh quốc như bánh nướng với trà,” Jason true, miệng nhai chóp chép một mẩu cần tây. Thân hình cao lớn tới thước tám của anh chàng khổ sở trong chiếc ghế nhựa dẻo bên cạnh Leigh.
Leigh nhúng một que cà rốt vào hộp nước sốt pho mát xanh trên bàn của họ. Không hẳn là món ăn có lợi cho sức khoẻ nhất, nhưng thỉnh thoảng dùng thì cũng không sao. “Thế đồ ăn kinh lắm hả anh?” Kerry vừa vuốt ve cánh tay Christian vừa hỏi. Christian nhe răng cười. “Em mà chưa ăn món xúc xích và món cháo khoai tây thì coi như chưa được sống trên đời.”
“Tôi nghe đã thấy sợ rồi,” Jason nói.
“Xúc xích với khoai tây nấu cháo nhé,” Christian vỗ nhẹ vào bụng mình. “Ngon tuyệt. Còn món sữa giàu kem nữa chứ, ngoài ra họ có cả mớ các loại ngũ cốc, bánh quy và các thứ kiểu thế mà ở đây mình không có.” Rồi anh nhăn mũi. “Nhưng nói đến sốt trộn salad thì đau không chịu được. Họ dung một thứ gọi là kem salad mà họ chỉ có, xem nào, hai vị khác nhau thôi. Một trong hai có hình thức và mùi vị giống hệt sốt mayonaise.” “Eo ơi!” Leigh và Kerry đồng thanh thốt lên.
“Họ có bánh pizza không cậu?” Jason hỏi. Cứ như điệu bộ của Jason thì Leigh có thể nói chắc rằng anh chàng sẽ không bao giờ đến thăm nước Anh nếu câu trả lời là không. “Có chứ. Có điều đắt hơn ở đây nhiều. Hầu như cái gì cũng đắt.” Giọng Christian nhuốm vẻ trầm ngâm. “Nhưng mà đều đáng tiền cả.”
“Anh đã bao giờ nghe nói đến một thị trấn có tên là York chưa?” Leigh hỏi.
“Mẹ em có họ hàng sống ở đó.”
“Thật à?” Gương mặt Christian sáng bừng lên. “York đã lắm. Ở đó nhà thờ gọi là Thánh đường York có kính màu đẹp tuyệt.”
Kerry chọn một cái cánh gà từ chiếc xô giấy bìa nhờn mỡ. “Nhà thờ Thánh Peter có kính màu đẹp mê ở ngay Buffalo này thôi,” cô nói, cẩn thận nhúng miếng thịt vào món sốt “tự sát” mà họ đã gọi thêm. “Có gì ghê gớm đâu cơ chứ?”
Christian lắc đầu. “Anh biết nó đẹp, nhưng không giống nhau đâu. Ở York, em đứng tại một nơi có hơn bốn trăm năm tuổi! Nước Mỹ không có gì giống như vậy cả. Cái cửa sổ ở đó …” Christian nhíu mày. “Có cái gì liên quan đến những đoá hoa.” Anh lắc đầu, “Chà, anh không nhớ tên của nó là gì, nhưng nếu em nhìn thì nó đẹp đến mức không thể tin được. Vẻ đẹp thuộc loại không thể chịu nổi ấy.”
Jason thảy một cái xương vào một chiếc đĩa thừa. “Vẻ đẹp thuộc loại không chịu nổi ấy,” cậu chàng nhại lại với âm điệu Anh véo von. Kerry và Leigh không nhịn nổi cười. “Tớ nghĩ cậu đa xem quá nhiều kiệt tác sân khấu rồi, ông bạn ạ.” cậu chàng nói thêm. Christian toét miệng cười đôn hậu. “Nghe thì điên khùng, nhưng nếu cậu được thấy nó thì…” Anh ngừng lời. “Tớ đoán thế nào cậu cũng phải đến đó thôi.”
“Anh đã bao giờ đến những cánh đồng hoang chưa?” Leigh hỏi, gặm gặm một cái cánh gà.
“Người Hoa á? Họ là họ hàng của em à?” Jason đùa.
Leigh trợn mắt lên. “Không, ngốc ạ. Những cánh đồng hoang là khu vực thật sự hoang dã của nước Anh, nơi phong cảnh toàn sỏi đá và ruộng đồng. Bối cảnh của Đồi gió hú ấy.” “Có phải em nói cái đồi được nhắc đến trong Các đỉnh núi nổi tiếng không?” Jason hỏi. Christian uống cạn ly sôđa. “Những cánh đồng hoang thì hơi xa. Nhà trường đưa bọn anh đi thăm quan một số nơi gần đó như Oxford và Cambridge. Còn gia đình Bonhams đưa anh đi lên Scotland, trên đường đi bọn anh dừng lại ở York. Nhưng mà anh nghe nói những cánh đồng hoang đã lắm.”
Kerry hớp một ngụm Pepsi. “Em lại muốn thăm quan nước Mỹ. Đến Graceland, Hollywood, tượng Nữ thần Tự do, những chỗ đại loại như thế.”
Leigh gật đầu đồng tình. Khi các bạn cô bắt đầu bàn về khả năng tổ chức một chuyến thăm quan thành phố New York vào mùa xuân cho cả lớp 11 và 12 đi chung, đầu óc cô lại hướng sang chuyện khác. Cô tin chắc cô biết cái khung cửa sổ mà Christian nhắc tới mấy phút trước trông như thế nào. Cô có một quyển sách nhan đềCác nhà thờ Vĩ đại trên Thế giới, và Thánh đường York được đề cập trong đó.
“Có phải, ừm, cái cửa sổ hình tròn có nhiều kính xanh không anh?” cô đánh bạo hỏi, cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Hả?” Jason thốt lên.
“Cậu nói cái gì cơ?” Kerry hỏi, răng nhai nước đá lạo xạo.
Leigh thẹn đỏ mặt. Cô có thói quen nghĩ kỹ về mọi thứ một lúc rồi mới nói, thế cho nên khi cô sẵn sàng buông lời bình luận thì những người khác đã đến tận đẩu tận đâu mất rồi. “Cái cửa sổ trong nhà thờ ấy. Em nghĩ nó có tên là Cửa sổ Hoa hồng đúng không?” “Đúng rồi!” Christian toét miệng cười. “Hoa hồng. Đáng lẽ anh phải nhớ điều đó – Bà Bonhams có cả một vườn hoa hồng ở sân sau. Anh không ngờ em cũng biết nó.” “Em đã bảo anh là Leigh nó say mê Anh quốc mà lại.” Kerry nhắc. “Anh phải thấy nó nhìn đăm đăm vào những cái bưu ảnh anh gửi cho em.”
“Chỉ xem mặt trước thôi.” Leigh chêm vào. Christian đã gửi cho Kerry thiệp từ tất cả những nơi mà Leigh hy vọng một ngày nào đó sẽ được đến thăm – các vòng tròn Piccadilly, Quảng trường Trafalga, Tu viện Westminster …
“Em phải ghé chỗ anh mà xem ảnh khi anh nhận đồ đạc về,” Christian bảo cô.
“Anh chụp khoảng hai mươi cuộn phim đấy.”
“Em thích thế lắm,” Leigh đáp lời.
Trong lúc chờ đợt cánh gà khác được mang tới, Jason và Kerry bắt đầu bàn đến những vấn đề nóng bỏng nhất ở trường Fillmore hiện nay: nếu như khoản quỹ của hội đồng học sinh được dùng để hỗ trợ cho chương trình thể thao của nam sinh, thì đội bóng rổ nữ và đội bóng chuyền hỗn hợp sẽ thế nào?
Christian quay qua Leigh. “Anh thấy mình chả liên quan gì đến chuyện này.” “Em cũng thế.” Đương nhiên cô nghĩ các đội nữ cũng nên được hỗ trợ cho công bằng, nhưng cô cũng không hăng hái nhảy vào cuộc tổng tranh luận như Kerry. Nước Anh hấp dẫn hơn thế vô cùng nhiều.
“Các môn học của anh thì thế nào ạ?” cô hỏi Christian, bỏ ngoài tai lời đe doạ của Kerry về một bản kháng nghị gửi hội đồng học sinh toàn trường.
“Anh chọn một môn cực kỳ gọi là Nghệ thuật London,” Christian bảo cô. “Bọn anh học Điêu khắc, nghệ thuật thời trung cổ, và hội hoạ Anh rồi bọn anh đi xem các tác phẩm thực tế.”
“Hay quá nhỉ!”
Christian gật đầu. “Với môn kịch cũng thế, anh nghe giảng trước rồi đi xem sáu vở diễn khác nhau, tất cả mọi thể loại từ sô diễn thực nghiệm táo bạo đến một vở nhạc kịch hoành tráng ở khu Tây London. Tuyệt vời lắm – anh đọc vở Macbeth, rồi đi xem Đoàn kịch Shakespeare Hoàng gia biểu diễn vở đó.”
“Em phải rất vất vả mới qua nổi vở ấy. Xem diễn trực tiếp chắc chắn là đỡ hơn rồi,” Leigh nói vẻ buồn bã.
Christian rót đầy lại ly Pepsi cho Leigh. “Năm ngoái em có học lớp Nghiên cứu văn hoá thế giới với thầy Richmond không?”
“Ý anh là ông Đơ Đơ á?” Học sinh dồn là ông bị điện giật không biết bao nhiêu lần khi cắm điện cho máy đèn chiếu, đến nỗi các dây thần kinh của ông bị đơ luôn. “Bọn em vẫn gọi ông ấy như thế à?” Christian cười vang lên. “Ông già tội nghiệp không bao giờ xoá được cái tên ấy.”
“Có phải thật thế không anh?”
Christian gãi đầu gãi tai. “Em đã thấy người bình thường nào có tóc dài như ông ấy chưa?”
Leigh cười khúc khích. “Em rất thích lớp của thầy ấy. Những trải nghiệm văn hoá thế giới như của anh có vẻ hấp dẫn hơn.”
Hai người bọn họ cứ thế ba hoa chích choè. Vẻ tráng lệ. Cảnh ngoạn mục. Các hoàng tử. Mọi người.
Mọi người. Leigh đã mải mê với câu chuyện giữa hai người đến nỗi quên béng Kerry và Jason đang nhìn và lắng nghe câu chuyện của bọn họ với vẻ mặt sửng sốt. “Hai người sắp nói xong chưa đấy?” Jason ngáp dài. “Tất cả các trò về nền quân chủ hay hội hoạ đều làm tôi buồn ngủ.”
“Không phải là không thú vị nhưng mà chúng mình còn nhiều cái quan trọng hơn để bàn.” Kerry ấn vào tay Christian nhánh cần tây. “Chẳng hạn như bao giờ thì anh định nói với huấn luyện viên Johnson về việc anh trở lại tập với đội bóng?”
Jason cắn cái cánh gà thứ mười. “Cậu từng là trung vệ ngôi sao của đội mà. Hồi ấy cậu còn giỏi hơn mấy gã lớp trên ấy chứ.”
Leigh biết Christian từng là một cầu thủ bóng bầu dục cừ khôi. Nhưng cô không sao hình dung nổi anh có thể hợp với bộ đồng phục cầu thủ xanh đỏ của đội bóng trường cô. Các anh chàng trong đội bóng cao to, lực lưỡng, ồn ào, lông lá. Christian thì nhạy cảm, chu đáo, dịu dàng. Ít nhất thì anh cũng tỏ ra thích như vậy. Leigh không quen tay chơi bong bầu dục nào mà lại quan tâm đến kính màu – hay biết rằng Toà nhà Windsor không phải là nơi người ta có thể tạt ngang uống cà phê.
“Mà anh nói là anh sẽ vào đại học năm nay,” Kerry đế thêm.
Christian trông có vẻ không thoải mái lắm. “Anh đang nghĩ đến việc ngồi ngoài sân năm nay.” 
“Ý anh là không chơi á?” giọng Kerry nghe có vẻ kinh hoàng.
“Anh muốn dành thời gian cho bóng đá.” 
“Anh chơi bóng đá à?” Leigh hỏi. “Hồi nhỏ em cũng từng chơi bóng đá đấy.”
“Ừ. Anh bắt đầu chơi khi đến Anh. Anh mê môn ấy lắm.” 
“Bóng đá thì tuyệt rồi,” Jason đồng tình. “Nhưng bóng rổ còn tuyệt hơn.” 
Christian nhướn một bên mày. “Ông nói thì dễ rồi.” Năng lực trên sân bóng rổ của Jason đã thành huyền thoại.
“Nhưng bóng đá được … đánh giá thấp lắm,” Kerry nói vẻ thất vọng. “Anh là tay chơi bóng bầu dục tuyệt vời. Anh có khả năng được học bổng mà.”
Christian nhún vai. “Anh sẽ suy nghĩ thêm.”
“Chúng mình đã có những bữa tiệc trên thùng xe cực kỳ,” Kerry nhắc. “Anh nhớ có lần chúng mình tổ chức ăn lẩu cay trên thùng xe tải nhẹ của cha mẹ anh không, cái món ớt đông lạnh nó lạnh cóng luôn ấy?” Kerry cười khúc khích. “Còn cả cái lần chúng mình chôm bộ quần áo hoá trang linh vật của trường Westcott nữa chứ - anh phải giữ cái bộ đồ gấu trắng bắc cực lù xù ấy trong tủ quần áo của anh hàng tháng trời ấy nhỉ!” “Đúng là điên khùng thật,” Christian cười vang xác nhận.
Khi Kerry bắt đầu điểm lại những câu chuyện buồn cười trong quá khứ, trong Leigh cũng ước ao được làm chuyện đó với bạn bè cũ của cô ở California. Cô biết ôn lại những chuyện buồn cười trong quá khứ và hâm nóng kỷ niệm thì dễ chịu như thế nào. Nhưng cô cũng biết rằng con người ta phải tiến về phía trước. Không ai có thể sống bằng quá khứ được. Mà đó là điều chắc chắn. Bởi vì cuộc sống hiện tại thú vị hơn rất nhiều. 

***
Mặt trăng tròn vành vạnh soi cao khi Christian và Kerry đi bộ ra xe của cha anh. Thời tiết buổi chiều đang ấm áp đã đột ngột trở lạnh, và Christian run lập cập trong chiếc áo sợi màu xanh mỏng tang. Anh thường cố tránh mặc áo khoác càng lâu càng tốt. Bao nhiêu tháng trời ở Buffalo này cứ phải xỏ quần trượt tuyết và dội mũ long cừu. Anh muốn níu kéo mùa hè nước Mỹ lâu chừng nào hay chừng ấy.
Christian mở cửa xe cho Kerry, rồi rảo bước sang phía bên kia.
“Vẫn là một trang quân tử nhỉ,” Kerry lấy làm lạ, trườn vào trong xe. 
“Có những điều không bao giờ thay đổi,” Christian châm biếm khi khởi động xe và đánh tay lái.
Kerry đêm nay trông thật xinh đẹp, mái tóc dài vàng óng quấn ngược ra phía sau, mi mắt tô nhẹ bóng xanh nhạt. Khi anh đưa mắt nhìn cô sau bao tháng trời xa cách, cảm giác như là về nhà vậy. Cái áp má mềm mại, mùi thơm ngọt ngào trong tóc cô, cách cô vươn người về phía anh để gần anh hơn thật là tự nhiên.
Suốt tuần lễ cuối ở Anh, Christian đã cố hình dung trong đầu cuộc hội ngộ của họ, nhưng anh chưa lần nào hình dung cho hoàn chỉnh được. Mặc dù anh luôn mang một bức hình của Kerry theo bên mình, nhưng hình ảnh của Kerry đột nhiên mờ nhạt sau mấy tháng, và mặc dù rất cố gắng nhưng anh vẫn mất dần hồi ức cảm giác khi hai người ở bên nhau. Kerry với tay xoay bình hương nhựa thong nhỏ treo trên kính chiếu hậu. “Anh này, em nghĩ đây vẫn là cái mà anh dùng từ trước khi anh đi.”
“Chắc thế đấy. Ba anh chẳng bao giờ thay đổi những thứ này đâu.”
“Nếu anh muốn, em sẽ lái xe đưa anh ra tiệm mua một cái mới.” Mắt Kerry lấp lánh. Christian cười phá lên lúc đánh xe hơi xuống phố. “Ôi đúng rồi! Anh suýt quên mất – em có giấy phép lái xe rồi.” Anh hạ giọng nói nhỏ “Đó là trong trường hợp giám khảo không thay đổi ý nhỉ.”
Kerry đập mạnh vào tay Christian. “Cho anh biết, em đã lái xe hai tháng nay rồi nhé. Em là tay chuyên nghiệp rồi.”
“Tốt quá. Lâu rồi anh không lái xe, đến nỗi có khi em phải cố vấn cho anh ấy chứ.” Khi thấy những chiếc xe hơi ở Anh lần đầu tiên, anh thấy chúng buồn cười thật – bé bằng nửa những chiếc xe nhỏ nhất ở Mỹ. Ngồi xe hơi trên đường phố London đông nghịt thấy hơi sợ. Nếu lái xe thì dựng tóc gáy luôn. Chưa nói đến chuyện là phải lái bên trái đường mới kinh chứ.
Kerry nhăn mũi. “Anh phải đi xe buýt à ? Em ghét xe buýt. Nó hôi hám kinh.» «Không, em sẽ không ghét đâu,» Christian nói. “Hệ thống giao thông công cộng ở Anh tuyệt vời lắm. Anh đi xe buýt loanh quanh vùng Ealing, nơi anh sống thôi. Còn khi Simon với anh muốn vào London, bọn anh chỉ việc nhảy lên tàu điện ngầm.” Simon là anh đỡ đầu và là bạn thân nhất ở Anh của Christian. Cậu ta cùng tuổi với Christian và họ thân nhau ngay lập tức. Từ khi Christian về nước tới giờ, cậu ta gọi điện hai lần rồi. “Thế bên ấy đám choai choai có thích lái xe không?”
“Có, nhưng chuyện đó thì có gì lạ đâu. Chuyện uống rượu mới lạ cơ. Bên ấy một thằng nhóc 14 tuổi có thể vào quán rượu và gọi một ly. Ở đây thì đời nào có chuyện.” Lúc họ rẽ vào đại lộ Maple, Christian kín đáo thở dài. Mấy hôm nay anh đã cố mô tả cuộc sống của mình ở Anh cho Kerry: khu Ealing ngoại ô London nhộn nhịp, đầy những cửa hang hợp thời trang, rồi những quán rượu lạ mắt và cả người dân tuyệt vời ở đấy; niềm xúc động khi nhìn thấy những nơi như tháp đồng hồ Big Ben và đứng giữa vòng tròn Piccadilly; cảm giác hứng khởi khi được một mình ở nước ngoài, buộc phải tiếp xúc với những con người mới và học những cách sống mới. Nhưng cuối cùng thành ra chỉ là thanh minh cho hệ thống giao thông công cộng.
Kerry thổi một mẩu kẹo cao su trong mồm. “Chà, dù sao thì cũng không thấy tuyệt như ở nhà, đúng không anh?” Họ dừng lại nơi tín hiệu đèn đỏ. “Em biết anh thể nào cũng thèm đi quán Jerry muốn chết. Và nhớ cả những món ăn ngon tuyệt của mẹ anh nữa chứ.” Christian gật đầu. “Chỉ cái đó không cũng đáng tiền cái vé máy bay anh về nước rồi.” Kerry chạy móng tay theo mép của chiếc dây an toàn. “Cả gặp em nữa chứ.” “Cả gặp em nữa.”
Kerry và Christian lại ở bên nhau. Tối hôm nọ bạn bè đã chúc mừng họ, “chúc mừng” anh vì sự kiên định, vui mừng vì họ đã lại thành đôi. Hai người sinh ra là để cho nhau. Hai người là một cặp cực kỳ xứng đôi! Tình yêu đã được thử thách bằng xa cách rồi nhé. Tuy nhiên, thật tình mà nói, trở lại bên nhau hoá ra không dễ dàng mấy. Christian không ngờ mình lại có cảm giác như thế này, nhưng quả là hơi lạ khi trở lại bên Kerry. Anh không ngờ được. Họ gửi e-mail cho nhau suốt cả năm trời, cứ vài tuần anh lại gửi cho Kerry những tấm bưu ảnh ngộ nghĩnh trong khi cô gửi những lá thư dài có cả hình vẽ minh hoạ chi tiết. Họ thật sự rất gần gũi khi anh đi xa…
Nhưng Christian đã trở thành người khác rồi. Anh bắt đầu những niềm say mê mới mẻ, trải nghiệm nền văn hoá khác. Và mọi thứ rõ ràng là đã khác rồi. 
Kerry đặt tay lên vai bồ. “Về đến trái đất rồi, Christian.”
Christian đỏ bừng mặt. “Xin lỗi em. Anh hơi lơ đãng một chút. Thỉnh thoảng anh lại thấy khó tin là mình đã về đây.”
Kerry trượt bàn tay xuống và xiết chặt bắp tay anh. “Ừm, anh ở đây rồi. Và em thật … Em…” Cô ngập ngừng. “Em thật nhớ anh quá chừng,” cuối cùng cô nói.
“Anh cũng nhớ em.” Christian gặp cái nhìn đăm đăm của cô và mỉm cười. Đã có những lần ở Anh, Christian mong gặp Kerry đến khắc khoải, để kể cho cô nghe về tất cả những gì đã xảy đến với anh khi anh đi xa, để chia sẻ một câu chuyện cười hoặc để làm cô ngạc nhiên bằng một trò ngớ ngẩn mà đứa nào đó trong những thằng bạn mới nghĩ ra. Và bây giờ anh ở đây, về lại Buffalo, anh có thừa thãi thời gian để nói chuyện với cô. Giá như có thể đừng thấy ngượng nghịu thế này.
Christian tập trung vào lái xe để xua tan cảm giác đó, đưa chiếc xe chạy qua những con đường rợp lá tối thui rồi lái vào lối đỗ xe hình bán nguyệt nhà Kerry. Căn biệt thự theo lối thuộc địa xưa của nhà Cole chào đón anh như một người bạn cũ oai vệ, thật khác biết bao với những căn nhà gọn ghẽ mặt tiền đá chẻ, cửa sơn màu sáng và những bãi cỏ vuông chằn chặn nhỏ xíu ở khu Nam Ealing mà anh đã ở.
Kerry tháo dây an toàn rồi đi mở cánh cửa nhà. “Vào chơi không anh?” cô hỏi. Christian lưỡng lự. Anh đã định đưa Kerry đi dạo bên ngoài chút nữa, rồi đột nhiên anh thấy mệt mỏi. Nhưng khi thấy sự thất vọng dần hiện lên trên mặt Kerry thì anh đổi ý ngay. “Có chứ.”
Họ nắm tay nhau đi bộ trên lối dẫn vào nhà, gót giày của Kerry gõ lên mặt đá lát đường. Christian đã quên mất cách tay cô nằm trong tay mình, cách họ từng đan ngón tay vào với nhau. Chẳng có lý do gì rõ rệt, anh xiết nhẹ bàn tay Kerry. Cô cũng xiết lại tay anh, rồi lấy ra cái vòng đeo chìa khoá hình con gấu xù của cô, giơ lên dưới ánh trăng. “Cái chìa khoá cũ quái quỷ,” Christian nói dịu dàng khi họ bước tới cái cổng vòm đằng trước. Anh tự hỏi không biết cô có nhớ trò chơi ngày trước không. Họ đã chơi trò đó mỗi khi Christian đưa cô về đến cửa: Kerry sẽ giả bộ cô không thể tìm thấy chìa khoá còn Christian thì lợi dụng thời gian còn đứng đó để hôn cô.
“Buồn cười thật, anh nhỉ? Em chỉ gặp rắc rối với nó khi anh ở đây,” cô nhận xét. Cô vươn đầu tới, cùng lúc Christian ngả người về phía trước và …
Đèn ở cổng trước đột nhiên nháy sang và cánh cửa mở ra.
“Christian!” Bà Cole ôm lấy gương mặt hoảng hốt của Christian và đặt một chiếc hôn lên má anh. “Hai bác vô cùng vui mừng là cháu đã trở về!”
“Cám ơn bác ạ!” Mẹ Kerry là bản sao già hơn, nặng nề hơn và trông rất hài hước của Kerry với mái tóc vàng nổi bật và một nụ cười dễ lây.
Ngượng ngùng, Kerry chui vào vòng tay mẹ và phủi phủi áo khoác của bà. “Mẹ, không phải hôm trước mẹ đã hành hạ anh ấy đủ rồi hay sao?”
Bà Cole vò đầu Christian âu yếm. “Các bác nhớ nụ cười của cháu ở cái nhà này” Kerry luồn qua mẹ. “Con khát nước quá,” cô vừa tuyên bố vừa sải bước vào bếp rồi tự rót cho mình một ly nước đầy.
Christian theo sau, mắt anh nhìn ngắm mọi vật thật kỹ. Từ khi anh về nước, bước vào ngôi nhà của gia đình Cole giống như bước ngược thời gian vậy. Anh đã quên mất rằng anh biết mọi thứ ở đây tường tận đến thế: đường viền mềm mại, mịn màng của thanh chắn cầu thang; sàn nhà gỗ sồi bóng loáng; ánh đèn ấm cúng toả ra từ gian bếp kiểu đồng quê. Chết tiệt thật, anh phải biết rõ từng chi tiết chứ - một năm về trước tối nào anh chẳng ở đây, ăn tối với gia đình Cole; làm bài tập về nhà; cổ vũ cho tổng thống Bill Clinton cùng với Kerry và gia đình cô. Anh đã cảm thấy gần như thoải mái hoàn toàn khi ở đây vì anh cư xử như đang ở nhà mình vậy.
“Mẹ vừa đặt ấm trà cho ba và mẹ,” Bà Cole nói. “Bác lấy cho cháu thứ gì uống nhé, Christian?”
“Không cần lấy nước cho cháu đâu ạ - cháu uống trà cũng được mà,” Christian đáp lời. Kerry nhìn anh kinh ngạc. “Trà á, từ bao giờ thế anh?”
“Ừm … từ tuần đầu tiên anh đến nước Anh, anh nghĩ vậy.” Gia đình Bonhams uống trà buổi sáng, trà cho bữa nhẹ buổi trưa và trà vào buổi tối. Anh trở thành kẻ nghiện trà không phải là tự nguyện mà là bắt buộc.
“Bọn con định xem ti-vi ở dưới nhà,” Kerry bảo mẹ. “Mẹ nhớ giữ thằng đồng bóng ấy cách xa bọn con ra nhé.”
Bà Cole nhăn mặt khó chịu. “Bất kể con nghĩ thế nào, Timmy có quyền lang thang khắp cái toà nhà này như con vậy thôi. Nhưng con đừng lo.” Bà Cole âu yếm nhìn Christian. “Không phải là các bác không thích cháu ở đây đâu, Christian ạ, nhưng bác e rằng cháu không thể ở lại khuya quá được. Đã gần chín rưỡi rồi mà Kerry cần phải làm bài tập ở nhà của nó tối nay.”
“Mẹ, con đã làm xong bài Tiếng Pháp và Toán rồi,” Kerry phản đối.
“Tốt quá. Nhưng mẹ thấy đó có phải là những môn duy nhất có bài về nhà đâu con,” bà Cole nói tỉnh bơ.
Kerry trợn mắt lên.
“Cháu sẽ về trước 10 giờ ạ,” Christian hứa hẹn, dẫn Kerry ra phòng khách. Anh cần về nhà và đọc qua hồ sơ các trường đại học mà anh đã tập hợp trong hè. Anh chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng về trường đại học, mặc nhiên cho rằng anh sẽ học đâu đó tại bang này thôi. Nhưng bây giờ thì anh không chắc chắn như vậy nữa. Có thể anh nên nộp đơn vào trường đại học tại New York – anh có thể học chuyên về lịch sử nghệ thuật. Hoặc về kịch nghệ.
“Năm nay mẹ giám sát em học hành chặt thế không biết,” Kerry than.
“Ừ, ừm, năm học này quan trọng ra phết đấy, Ker ạ. Những điểm A mà em có được từ bây giờ sẽ có ích nhiều trong việc quyết định xem em vào được trường đại học nào.” “Anh trở thành con mọt sách như thế từ bao giờ đấy?”
Christian nhăn mũi vì bị cô quy kết như vậy. Anh chưa bao giờ dành được huy chương danh dự hay cái gì tương tự, nhưng năm học này anh định học nghiêm túc hơn. “Anh chỉ cố đem kinh nghiệm của mình ra giúp em, thế thôi.”
Kerry thả người xuống một trong những cái ghế bành ngoại cỡ ở phòng khách khổng lồ của gia đình và vỗ vỗ chỗ bên cạnh cô. “Anh có thể giúp em ngay ở đây, thưa quý ông.” Christian ngoan ngoãn ngồi chen vào bên cạnh cô. Thật là chật chội.
“Anh to lớn quá rồi đấy.” Kerry nói, lắc đầu pha trò.
“Ừ, đúng câu mẹ anh nói khi đi mua quần áo với anh tối hôm nọ.” Christian duỗi chân gác lên cái ghế dài đằng trước khi Kerry bật ti-vi và bất đầu lướt qua các kênh. Phim Pháp thuật được chiếu lại, Hạn chót, Tôi yêu Lucy trên kênh Nickelodeon – các chương trình lướt qua rất nhanh.
“Em nghe nói ở Châu Âu chỉ có khoảng, xem nào, có bốn kênh truyền hình thôi đúng không?” Kerry nói. “Em mà không có truyền hình cáp chắc em chết mất.”
“Ở đây em có 50 kênh nhưng có cái gì em thực sự muốn xem không?”
“Không.” Kerry quẳng chiếc điều khiển qua bên và xích lại gần anh. “Em muốn xem anh thôi.”
Bất giác Christian ngước cằm lên và Kerry rúc vào dưới cằm anh. Họ quen ngồi kiểu đó bao lâu nay rồi. Thật buồn cười là anh quên mất điều đó cho đến tận lúc này. Christian cố tập trung vào chiếc ti-vi – chương trình gì đó về các nhà bảo vệ động vật giải phóng một kho tôm hùm ở Main – nhưng anh không sao tập trung được. Anh chỉ chìm đắm trong suy nghĩ. Gần đây anh luôn như vậy.
Cô ấy có muốn mình hôn cô ấy không nhỉ? Anh không dám chắc. Để cho an toàn, anh giả vờ ngáp. Khi vươn vai, anh vòng cánh tay qua người Kerry, bàn tay nhẹ nhàng đáp xuống vai cô.
Bất ngờ anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Có chuyện gì với mình thế này? Anh tự nhiếc mình, thay đổi tư thế trong chiếc ghế. Kerry cũng thay đổi tư thế, cơ thể cô còn thậm chí nhích vào sát hơn. Có gì mà phải căng thẳng cơ chứ. Đây là Kerry mà.
Cố không tỏ ra quá lộ liễu, Christian chùi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào ống quần. Anh có nên bảo cô về cảm giác của anh không nhỉ? Nhưng nên nói gì đây? Rằng anh cảm thấy, ừm, hơi lạ lùng một chút về mọi thứ kể từ khi anh trở về sao? Anh không thể làm thế. Từ ngữ nói ra chắc chắn sẽ sai đi. Không phải là Christian không muốn ở đây bên cạnh cô, bởi vì anh thực lòng muốn mà. Anh không phải loại người làm điều mà bản thân không muốn làm hoặc ở bên người mà anh không muốn ở.
Anh lại thay đổi tư thế.
“Anh thấy thoải mái không?” Kerry hỏi, hướng đôi mắt xanh to tròn sang phía anh dò hỏi. “Chúng mình có thể cùng ngồi trên tràng kỷ nếu anh muốn. Vẫn còn rộng mà.” 
“Không, thế này được rồi, Ker.”
“Anh muốn em đi lấy cho anh tách trà không?”
Christian gật đầu. “Cám ơn em. Cho anh xin tý sữa vào nhé.” 
Kerry đứng bật dậy. “Xin tuân lệnh, thưa ngài.” Cô vươn tới và nhẹ nhàng hôn lên môi anh. “Em trở lại ngay.”
“Ừ.” Christian ngồi thẳng người lên trong ghế, cố tỏ ra tự nhiên. Cha mẹ Kerry ở trên lầu, và họ ở đây một mình trong phòng khách, đèn thì tối, ti-vi đang chiếu một chương trình mà chẳng ai trong hai người quan tâm. Anh chẳng cần là thiên tài cũng đoán được điều gì sắp xảy ra trong mấy phút tới đây.
Christian hít mạnh một hơi. Ta cũng chẳng cần là thiên tài cũng hiểu là ta không nên toan tính gì với người mà ta không thật sự hết lòng say mê. Và đột nhiên anh kinh hoàng nhận ra rằng anh không chắc chắn anh có say mê không.
Anh có điên không nhỉ? Sao tự nhiên đang yên đang lành lại cảm thấy như vậy? Kerry không thay đổi. Cô ấy vẫn là cô bạn gái nồng nhiệt, hăng hái mà anh nói lời từ biệt năm ngoái. Chắc chắn tóc cô ấy có dài hơn một chút, các đường cong có nảy nở hơn một chút, tiếng cười hơn khàn đi đi một chút. Nhưng cô vẫn là bạn gái của anh.
Bạn gái.
Của anh. Và anh thích được ở bên cô ấy. Vậy vấn đề của mình là gì? Christian nghĩ, đầu óc rối tung lên với những suy nghĩ chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Mỗi lần gặp Kerry, Christian lại cảm thấy mình lúng túng hơn chứ không phải là thoải mái hơn. Cô ấy có cảm thấy thế không nhỉ? Anh không biết. Nhưng anh biết rằng Kerry trông đợi anh cư xử như trước đây. Mà tại sao cô ấy lại không muốn thế được chứ?
Làm một người bạn trai chẳng có gì là khó. Tất cả những gì anh phải làm là vòng tay quanh người cô ấy, ôm cô ấy thật chặt, hôn cô và nói với cô rằng mọi chuyện giữa hai người sẽ rất tuyệt vời, rằng anh đã nhớ cô nhiều biết bao.
Và đó là sự thật, một giọng nói bên trong đầu anh bảo anh.
Nhưng vì lý do nào đó không giải thích nổi, anh đã không làm được điều đó. Đơn giản là anh không thể bắt mình cư xử như bạn trai của cô. 
Mình chỉ cần thêm thời gian thôi, Christian quyết định. Hãy cho mình thêm thời gian. Rồi mọi thứ sẽ ổn mà. Khỏi lo đi.
“Của anh đây rồi.” Kerry trở xuống cầu thang, trao cho anh một tách trà nghi ngút khói rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cám ơn em.” Christian nhấp thử một ngụm, mùi chè tuyết cam nồng lên làm ấm lỗ mũi anh, rồi anh nhẹ nhàng đặt cái tách lên đầu bàn. Có lẽ nếu anh nói chuyện với Kerry về những điều đang làm anh bứt rứt thì sẽ tốt hơn. Có thể cô ấy cũng đang cảm thấy y hệt như vậy. Đó chính là điều tuyệt vời nhất trong quan hệ của họ. Họ luôn cởi mở với nhau, thật thoải mái biết bao.
“Kerry này,” 
“Dạ?” cô âu yếm nép vào anh.
Christian ngập ngừng. Có thật là mọi cái đã khác đi hay là anh chỉ tưởng tượng ra thế? Nói cho cùng anh mới chỉ về chưa được một tuần lễ mà. Có ai trên đời này có thể trông đợi họ quay lại với quan hệ bình thường ngay sau khi xa cách cả năm trời, đúng không? “Gặp lại em thích thật,” anh buột miệng thốt lên. Và khi anh nhìn vào đôi mắt xanh mà anh biết rất rõ, mối hoài nghi anh vừa có khoảnh khắc trước đã trôi tuột đi đằng nào mất. Kerry nhìn đắm đuối vào mắt anh rồi cười to. “Em cũng thế.”
Christian mỉm cười hiền lành kéo Kerry lại gần, ôm chặt cô trong vòng tay. Anh chỉ hơi bị hoang tưởng, có thế thôi. Tất cả những gì họ cần lúc này là thêm một chút thời gian nữa. Thế nếu như họ không còn là hai con người giống như khi họ chia tay nhau thì sao? Trong một vài tuần họ sẽ trở lại như khi họ chia tay thôi mà. 
Phải không nhỉ?


Quay lại Chương trước
Quay lại Chương 1

No comments:

Post a Comment